Linh Chi kéo chiếc xe hành lý nặng nề qua sảnh tòa nhà sang trọng. Thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn, nhưng bên trong tòa nhà, không khí nghiêm túc và tĩnh lặng đến mức cô gần như nghe thấy từng bước chân của mình. Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhận công việc mới, và trái tim cô vừa háo hức vừa căng thẳng.
Với Linh Chi, vị trí trợ lý kiêm chăm sóc cá nhân cho CEO Đình Khang không chỉ là một công việc, mà còn là cơ hội để bước vào thế giới mà trước đây cô chỉ thấy qua những bài báo, qua lời đồn đại về những tập đoàn quyền lực. Người ta nói Đình Khang lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn với nhân viên, nhưng Linh Chi biết rằng chính cái lạnh ấy mới là thử thách thực sự.
Cô bước vào văn phòng lớn, nơi ánh đèn trắng chiếu lên những bức tường kính sáng bóng. Không gian hiện đại, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc. Đình Khang ngồi sau bàn làm việc khổng lồ, vẻ mặt nghiêm nghị, áo sơ mi trắng phẳng phiu, cổ tay khoác đồng hồ bạc sang trọng. Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén như dao cạo.
“Chào cô, Linh Chi.” Giọng nói của anh vừa trầm vừa sâu, vang lên trong căn phòng rộng.
“Chào anh, em rất vui được làm việc cùng anh.” Linh Chi cúi người chào, cố giấu đi nhịp tim đang đập loạn nhịp. Ánh mắt anh chỉ nhìn thẳng vào cô, khiến cô cảm nhận được một sức hút lạ lùng, vừa áp lực vừa quyến rũ.
“Công việc ở đây không đơn giản. Tôi yêu cầu sự chuyên nghiệp tuyệt đối. Mọi thứ phải chính xác và không được sai sót.” Giọng anh lạnh lùng, nhưng Linh Chi thấy trong đó một chút kỳ vọng, như thách thức cô chứng minh năng lực.
Linh Chi gật đầu: “Em hiểu.”
Anh đứng lên, bước tới bàn, di chuyển chiếc laptop sang một bên, rồi đưa cho cô một danh sách dài các nhiệm vụ. Từ việc sắp xếp lịch trình, quản lý công việc hành chính, đến những yêu cầu cá nhân tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng cực kỳ quan trọng.
“Ngày đầu tiên sẽ là thử thách. Tôi muốn cô làm quen với mọi thứ, từ văn phòng, phòng họp đến phòng riêng của tôi. Và hãy nhớ, sự riêng tư của tôi là tối thượng.” Anh dừng lại, ánh mắt chạm vào cô trong giây lát, như thể đang đo lường khả năng kiểm soát cảm xúc của cô.
Linh Chi cảm thấy một luồng điện lạ chạy qua người khi ánh mắt họ giao nhau. Cô tự nhủ: “Đừng để cảm xúc chen vào công việc. Đây là công việc, không phải chuyện tình cảm.” Nhưng tim cô vẫn nhói lên, không hiểu vì sao.
Buổi chiều trôi qua với vô số những nhiệm vụ liên tục. Linh Chi chạy đi chạy lại giữa văn phòng và phòng riêng của Đình Khang, sắp xếp hồ sơ, chuẩn bị đồ ăn nhẹ, kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhặt. Mỗi lần cô cúi xuống nhặt tài liệu hoặc di chuyển chiếc ghế, bàn tay họ thoáng chạm nhau. Một cái chạm vô tình, nhưng cả hai đều cảm nhận được nhịp tim mình tăng lên.
Đình Khang không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Ánh mắt anh dõi theo từng chuyển động của cô, lạnh lùng nhưng ẩn chứa một thứ gì đó khó nắm bắt. Linh Chi cảm thấy bối rối, nhưng đồng thời cũng bị lôi cuốn. Cô nhận ra, không phải tất cả đàn ông quyền lực đều khô khan. Một phần trong cô đang bị hấp dẫn bởi chính cái lạnh lùng đó.
Buổi tối, khi công việc gần như hoàn tất, Linh Chi đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn. Cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng không phải vì công việc, mà vì sự căng thẳng trong mối quan hệ vừa chớm nở ấy. Cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò, vừa muốn tránh xa vừa muốn lại gần.
Đình Khang bước ra, đứng cạnh cô nhưng không nói gì. Anh nhìn xuống bàn tay Linh Chi đang đặt trên lan can kính, rồi chậm rãi đặt tay mình lên đó, cách rất gần nhưng không chạm. Một khoảng cách vừa đủ để khiến cô cảm nhận được hơi ấm và sức mạnh của anh.
“Ngày đầu tiên khá ổn,” anh nói, giọng vẫn trầm, nhưng có chút mềm mại khó nhận ra. “Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.”
Linh Chi thở dài trong lòng, biết rằng từ hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi. Cô phải học cách cân bằng giữa trách nhiệm và cảm xúc, giữa cấm kỵ và ham muốn.
Những ngày tiếp theo sẽ còn đầy thử thách, những cử chỉ nhỏ, những ánh mắt tình cờ, sẽ khiến ranh giới giữa công việc và dục vọng trở nên mờ nhạt hơn bao giờ hết.
Cô quay lại nhìn anh, trong ánh mắt vừa lo sợ vừa tò mò: “Em… sẽ cố gắng.”
Đình Khang gật đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua, nhưng chỉ trong giây lát. Anh quay người đi, để lại Linh Chi đứng một mình giữa ánh sáng lạnh lùng của văn phòng, và một cảm giác ngấm ngầm, nguy hiểm nhưng đầy hấp dẫn len lỏi trong tim cô.
Buổi tối đó, Linh Chi nằm trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà. Mỗi cử chỉ nhỏ hôm nay, mỗi ánh mắt, mỗi khoảng cách, đều khiến cô nhói lên một cảm xúc lạ lùng. Cô biết rằng, công việc này không chỉ thử thách kỹ năng của cô, mà còn thử thách khả năng kiểm soát ham muốn của bản thân.
Và cô cũng biết, Đình Khang cũng không dễ dàng kìm nén cảm xúc của mình.