Ngày hôm sau, Linh Chi thức dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Hình ảnh ánh mắt Đình Khang hôm qua cứ ám ảnh cô, vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, như thể đang dò xét mọi cử chỉ của cô. Cô lặng lẽ tự nhủ: “Đây là công việc, không phải chuyện tình cảm. Không được để cảm xúc chen vào.” Nhưng sâu bên trong, một phần trong cô lại háo hức, tò mò đến mức khó chịu.
Văn phòng sáng nay vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng máy lạnh rì rầm và tiếng bước chân nhẹ nhàng của Linh Chi. Cô vừa bước vào phòng, Đình Khang đã đứng đó, trang phục đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ quyền lực. Anh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, như thể đang đánh giá khả năng kiểm soát cảm xúc của cô.
“Đúng giờ,” anh nói ngắn gọn, giọng trầm, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy tim mình nhói lên. “Hôm nay chúng ta có vài cuộc họp quan trọng. Cô sẽ đi cùng tôi, và mọi việc phải hoàn hảo.”
Linh Chi gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi cô cúi xuống nhặt chiếc cặp của anh, tay họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Một luồng điện lạ chạy dọc sống lưng cô, khiến cô rùng mình, nhưng cô cố gắng né tránh ánh mắt anh.
Cuộc họp đầu tiên diễn ra trong phòng hội nghị lớn, ánh sáng trắng chiếu lên những bức tường kính. Đình Khang điều hành buổi họp với sự lạnh lùng, sắc sảo, khiến tất cả mọi người im lặng. Linh Chi ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Mỗi khi anh nói, cô thấy hơi thở anh phả qua vai, cảm nhận sự ấm áp của cơ thể anh gần bên. Cô cố gắng tập trung vào ghi chép, nhưng tâm trí cứ lạc vào từng cử chỉ, từng ánh mắt anh vô tình trao.
Sau buổi họp, họ bước ra ngoài trời, nơi ánh nắng ban ngày chiếu sáng chói chang. Linh Chi cầm cặp đồ uống, đưa cho anh. Khi bàn tay họ chạm nhau, lần này lâu hơn một chút, và Linh Chi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
“Cô…” Đình Khang bắt đầu, nhưng rồi anh dừng lại, như thể đang kiểm soát lời nói của mình. Anh nhíu mày, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng, khiến cô vừa sợ vừa muốn lại gần.
Buổi chiều, Linh Chi phải đi theo anh đến phòng tập gym. Đây là công việc thường ngày mà cô phải chăm sóc sức khỏe cho Đình Khang: chuẩn bị đồ tập, nhắc nhở lịch trình, hỗ trợ anh thực hiện các bài tập. Mỗi động tác, mỗi sự gần gũi đều là thử thách với ranh giới cấm kỵ.
Khi anh thực hiện bài tập hít đất, Linh Chi phải cúi xuống bên cạnh để chỉnh tư thế. Cơ thể họ gần nhau đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở anh phả lên da cổ. Cô cố nhắm mắt một giây, hít sâu, nhưng luồng cảm xúc dâng trào khiến cô không thể nào bình tĩnh.
Đình Khang ngẩng đầu lên, ánh mắt anh nhìn cô, không còn hoàn toàn lạnh lùng. Một tia nhìn đầy thăm dò, khiến Linh Chi cảm thấy như tim mình bị nắm chặt. “Cô ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm, có chút khó nhận ra.
“Vâng… em ổn,” cô trả lời, cố giữ giọng bình thường, nhưng mặt cô nóng ran.
Anh lặng lẽ quan sát, sau đó quay lại bài tập. Linh Chi đứng dậy, bước ra xa một chút, cố gắng lấy lại sự cân bằng. Cô biết, bất cứ cử chỉ nhỏ nào cũng có thể khiến ranh giới mong manh giữa công việc và dục vọng sụp đổ.
Buổi tối, khi họ trở về văn phòng, Linh Chi chuẩn bị hồ sơ cho ngày mai. Cô cúi xuống lấy tài liệu, và một lần nữa, tay cô chạm vào tay anh khi anh đưa tờ giấy cho cô. Lần này, khoảng cách giữa họ chỉ vài centimet. Cô cảm nhận được sự ấm áp và lực của bàn tay anh. Một cảm giác vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn tràn ngập cơ thể cô.
“Cô làm tốt hôm nay,” anh nói, giọng trầm, đầy ý tứ. “Nhưng… còn nhiều thứ cô phải học.”
Linh Chi gật đầu, cố giấu đi sự run rẩy trong người. Nhưng trong lòng cô, một ngọn lửa nhỏ đã bùng lên, cháy âm ỉ và không thể dập tắt. Cô biết rằng, từ lúc này, mọi ngày trôi qua sẽ là một cuộc chiến giữa lý trí và ham muốn, giữa trách nhiệm và dục vọng.
Trước khi rời văn phòng, Linh Chi nhìn lại Đình Khang lần cuối. Anh đứng đó, dáng vẻ uy quyền, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa điều gì đó không thể nắm bắt. Cô tự nhủ: “Em sẽ kiểm soát cảm xúc… nhưng không biết đến khi nào.”
Và rồi, khi cửa văn phòng khép lại, Linh Chi cảm nhận một khoảng trống vừa mơ hồ vừa kích thích, như thể cả cô và anh đều đang nhảy múa trên ranh giới cấm kỵ nhưng đầy mê hoặc.