bàn tay không phép

Chương 6: Ranh Giới Mong Manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Linh Chi thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Những ngày vừa qua đã khiến cô nhận ra một điều rõ ràng: công việc này không chỉ là thử thách về kỹ năng, mà còn là cuộc chiến với cảm xúc và ham muốn. Mỗi lần ánh mắt Đình Khang chạm vào cô, tim cô lại nhói lên, như thể có một sợi dây vô hình kéo cô về phía anh.

Khi cô bước vào văn phòng, anh đã có mặt từ sớm, dáng vẻ uy quyền quen thuộc. Ánh mắt anh lướt qua cô, sắc lạnh nhưng sâu thẳm, khiến Linh Chi cảm nhận một luồng điện chạy dọc sống lưng. “Đúng giờ,” anh nói trầm, giọng vừa nghiêm nghị vừa nhẹ nhàng, khiến cô gần như mất bình tĩnh.

Hôm nay, họ phải đi gặp một đối tác nước ngoài tại một khách sạn sang trọng. Linh Chi chuẩn bị hồ sơ, kiểm tra mọi chi tiết, nhưng tâm trí cô không thể rời anh. Mỗi lần anh đưa hồ sơ cho cô, tay họ chạm nhau, và lần này, Linh Chi cảm nhận được sức mạnh và hơi ấm từ bàn tay anh, khiến cô run rẩy. Anh không rút tay ngay, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, nụ cười nhẹ thoáng qua, đủ để khiến tim cô đập loạn nhịp.

Trên đường đi, họ ngồi trong xe riêng. Không gian chật hẹp, ánh sáng dịu khiến khoảng cách giữa họ gần đến mức khó chịu. Khi Linh Chi đưa tờ giấy cho anh, cơ thể họ chạm nhau vô tình. Hơi thở anh phả lên da cô, ấm áp và mạnh mẽ, khiến cô rùng mình. Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa đầy thăm dò, như muốn đọc trọn mọi suy nghĩ trong lòng cô.

Khi đến khách sạn, họ được dẫn vào phòng họp sang trọng. Linh Chi sắp xếp hồ sơ và tài liệu, trong khi anh kiểm tra mọi thứ trước khi khách hàng đến. Khoảnh khắc họ đứng gần nhau, cơ thể chạm nhau vô tình, ánh mắt anh lướt qua cô, và Linh Chi cảm nhận rõ nhịp tim mình tăng vọt. Cô biết rằng khoảng cách giữa trách nhiệm và dục vọng đang dần tan chảy.

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, nhưng khi trở về phòng riêng để nghỉ ngơi, Đình Khang bất ngờ đứng gần cô, chỉ cách vài bước chân. Ánh mắt anh đầy thăm dò, giọng trầm: “Cô có biết rằng việc giữ khoảng cách là khó khăn với cả hai chúng ta không?”

Linh Chi im lặng, trái tim cô đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt cô đã thừa nhận một điều: cô bị cuốn vào anh, và ham muốn này không thể kiểm soát. Anh tiến lại gần hơn một chút, hơi thở anh phả lên má cô, ấm áp nhưng đầy sức mạnh. Cô muốn rút lui, nhưng cơ thể dường như không nghe lời, bị hút về phía anh như nam châm.

Khi họ quay trở lại văn phòng, ánh sáng chiều tà len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt cô rực hồng. Linh Chi đặt hồ sơ xuống bàn, quay lại và bắt gặp ánh mắt anh. Khoảnh khắc ấy kéo dài, không lời nói, không một hành động vượt giới hạn, nhưng cả hai đều cảm nhận lửa ngầm đang bùng cháy. Cả cô và anh đều biết rằng khoảng cách giữa họ ngày càng mong manh.

Buổi tối, khi văn phòng vắng lặng, Linh Chi thu dọn bàn làm việc, lòng nặng trĩu suy nghĩ. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi khoảng cách gần gũi hôm nay đều in sâu trong tâm trí cô. Ham muốn không chỉ là thể xác, mà còn là sự cuốn hút tinh thần, sự nguy hiểm của cấm đoán. Cô biết rằng mình và anh đang bước trên một sợi dây mỏng manh, nơi ranh giới giữa trách nhiệm và dục vọng dần mất kiểm soát.

Trước khi rời văn phòng, Linh Chi nhìn lại Đình Khang. Anh đứng cạnh cửa sổ, dáng vẻ uy quyền, ánh mắt sâu thẳm nhưng ẩn chứa điều gì đó khó nắm bắt. Một luồng cảm giác vừa nguy hiểm vừa mê hoặc len lỏi trong tim cô. Cô tự nhủ: “Em sẽ cố gắng giữ khoảng cách… nhưng không biết đến khi nào lý trí sẽ chiến thắng ham muốn.”

Khi bóng tối bao trùm thành phố, Linh Chi cảm nhận rằng mối quan hệ này đã bắt đầu bùng cháy ngầm, với những cử chỉ, ánh mắt và ham muốn mà cả hai đều phải đấu tranh để kiểm soát. Đây mới chỉ là khởi đầu, và cô biết rằng từ đây, mọi ngày trôi qua sẽ là một thử thách không chỉ về công việc mà còn về cả cảm xúc và dục vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×