bàn tay không phép

Chương 7: Lằn Ranh Nguy Hiểm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, văn phòng đã vắng lặng. Linh Chi vẫn còn ngồi bên bàn làm việc, tay run run khi xếp lại những tờ hồ sơ cuối cùng. Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng dịu từ đèn bàn chiếu lên những giấy tờ, tạo nên một bầu không khí vừa thân mật vừa căng thẳng.

Đình Khang bước vào, ánh mắt anh lướt qua cô như một luồng điện. Anh không nói gì, chỉ đứng im quan sát cô trong vài giây. Linh Chi cảm nhận tim mình đập mạnh, hơi thở trở nên nặng nề. Khoảnh khắc ấy, dường như cả thời gian ngừng lại.

“Cô về trễ hôm nay,” giọng anh trầm nhưng có chút ấm áp.

“Vâng… công việc hôm nay nhiều quá,” Linh Chi trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng cô rung nhẹ. Cô biết mình đang đứng trên bờ vực giữa trách nhiệm và ham muốn.

Anh tiến lại gần cô, khoảng cách chỉ còn vài bước chân. Linh Chi cảm nhận được hơi thở anh phả lên da mặt, ấm và nặng nề. Một luồng điện chạy dọc sống lưng cô, khiến cô run rẩy. Khoảnh khắc này kéo dài, không lời nói, nhưng ánh mắt và cơ thể họ đã giao tiếp với nhau một cách mãnh liệt.

Đình Khang đặt tay lên bàn, gần bên tay cô, không chạm nhưng đủ để tạo ra một cảm giác nguy hiểm nhưng hấp dẫn. Linh Chi không rút lui, trái tim cô đập loạn nhịp, mắt dõi theo từng cử chỉ của anh. Cô biết rằng đây là lúc họ đang thử thách lằn ranh cấm kỵ mà cả hai đều cố gắng kìm nén.

Một giây, hai giây, rồi anh hạ giọng: “Cô… có nhận ra rằng chúng ta đang chơi một trò chơi nguy hiểm không?”

Linh Chi im lặng. Ánh mắt cô đã thừa nhận điều mà lý trí không muốn: cô bị cuốn vào anh, và ham muốn này không thể kìm nén. Anh tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet, và lần đầu tiên, môi họ chạm nhau một cách ngắn ngủi nhưng đủ để khiến Linh Chi nghẹt thở và run rẩy.

Khoảnh khắc ấy, tất cả lý trí trong cô như tan biến. Ham muốn, sự cấm đoán, cảm giác nguy hiểm và mê hoặc dồn dập, khiến cô muốn lao vào vòng tay anh. Nhưng Linh Chi vẫn cố gắng hít sâu, giữ một phần lý trí, biết rằng họ đang bước trên một lằn ranh mong manh.

Anh rút lại, chỉ để lại ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh, đầy ám thị nhưng không lời nói. Linh Chi cảm nhận sự rung động lan khắp cơ thể, biết rằng từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa họ đã bước sang một trang mới: vừa cấm kỵ, vừa không thể kìm nén.

Buổi tối ấy, Linh Chi ngồi bên cửa sổ, ánh đèn thành phố phản chiếu lên khuôn mặt cô. Cô nhận ra rằng mọi ngày tiếp theo sẽ là thử thách với cả lý trí và ham muốn, và rằng cảm xúc của cô dành cho Đình Khang đã vượt ra ngoài giới hạn công việc.

Trong khi đó, Đình Khang đứng cạnh bàn, nhìn cô từ xa. Ánh mắt anh sâu thẳm, chứa đựng một sức hút không thể cưỡng lại. Anh biết rằng ham muốn giữa họ đã vượt qua ranh giới vật lý đầu tiên, nhưng cả hai vẫn phải đấu tranh với lý trí, với trách nhiệm. Một trò chơi vừa nguy hiểm vừa mê hoặc bắt đầu từ khoảnh khắc này, và không ai biết sẽ kéo dài bao lâu.

Cả đêm, Linh Chi không thể ngủ. Cô nhắm mắt, hình dung lại từng cử chỉ, từng khoảnh khắc họ gần nhau. Mỗi lần chạm tay, mỗi ánh mắt, mỗi nụ hôn ngắn ngủi hôm nay đều khiến cô cảm nhận một ngọn lửa âm ỉ trong lòng, một ham muốn vừa cấm kỵ vừa ngọt ngào. Cô tự nhủ: “Em sẽ cố gắng giữ lý trí… nhưng em không biết mình có thể kiểm soát được ham muốn này bao lâu.”

Và khi thành phố chìm trong bóng tối, Linh Chi biết rằng từ đây, mối quan hệ giữa cô và Đình Khang sẽ không còn đơn thuần là công việc, mà là một cuộc chiến giữa cảm xúc, dục vọng và trách nhiệm, nơi mọi cử chỉ, ánh mắt, và hơi thở đều có thể làm sụp đổ mọi ranh giới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×