Đêm buông xuống, văn phòng yên ắng đến mức chỉ nghe tiếng máy lạnh rì rầm. Linh Chi vẫn ngồi bên bàn làm việc, tay run run khi thu dọn những hồ sơ cuối cùng. Nhưng tâm trí cô hoàn toàn không tập trung vào công việc; hình ảnh nụ hôn ngắn ngủi hôm qua của Đình Khang vẫn ám ảnh, khiến cô cảm nhận từng nhịp tim loạn nhịp.
Bất chợt, anh xuất hiện trước cửa, dáng vẻ uy quyền nhưng ánh mắt hôm nay khác hẳn: sâu thẳm, gợi cảm và đầy ám thị. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn cô với một vẻ nắm bắt toàn bộ tâm lý. Linh Chi cảm nhận hơi thở anh phả vào mặt, ấm và mạnh, khiến cô run rẩy.
“Cô vẫn chưa về à?” giọng anh trầm, nhưng có chút mềm mại khó nhận ra.
“Vâng… còn một số hồ sơ cần kiểm tra,” cô trả lời, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã lộ ra sự run rẩy. Ánh mắt cô không dám rời khỏi anh, biết rằng khoảng cách giữa lý trí và ham muốn đang mờ nhạt.
Anh tiến lại gần, từng bước một, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Linh Chi cảm nhận rõ hơi thở anh phả lên má, ấm áp và nặng nề. Trong một khoảnh khắc, lý trí cô tan biến. Anh đưa tay, vuốt nhẹ sợi tóc rơi xuống trán cô, một cử chỉ tưởng chừng dịu dàng nhưng lại đầy sức hút. Tim cô đập loạn nhịp, cơ thể run rẩy.
Đình Khang nghiêng người, chạm môi cô lần nữa, lần này lâu hơn, sâu hơn. Linh Chi không thể chống cự, cơ thể tự nhiên đáp lại, nhưng trong lòng vẫn vang lên tiếng nhắc nhở về giới hạn cấm kỵ. Họ đứng đó, trong ánh sáng vàng dịu, cơ thể sát nhau, hơi thở hòa cùng nhau. Mỗi nhịp tim, mỗi động tác đều là một trò chơi nguy hiểm giữa ham muốn và trách nhiệm.
Khi rút môi ra, anh hạ giọng: “Cô có biết rằng mọi hành động như thế này đều là một thử thách với cả hai chúng ta không?”
Linh Chi im lặng, trái tim cô gần như muốn vỡ tung. Ánh mắt cô thừa nhận một điều mà lý trí không muốn: cô bị cuốn vào anh, ham muốn này không thể kiểm soát. Anh tiến sát hơn, cơ thể chạm vào cô, vai anh áp nhẹ vào vai cô. Một làn điện chạy dọc sống lưng, khiến cô run rẩy, nhưng cô vẫn cố hít sâu, giữ lại một phần lý trí.
Khoảng cách giữa họ mờ nhạt đến mức nguy hiểm. Anh nâng cằm cô, ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, như muốn đọc trọn mọi suy nghĩ. Linh Chi cảm nhận sự hấp dẫn không thể cưỡng lại từ cơ thể, hơi thở và ánh mắt anh. Một lần nữa, môi họ chạm nhau, lần này kéo dài, sâu và say đắm hơn, như thách thức mọi ranh giới cấm kỵ mà họ từng cố gắng duy trì.
Cả hai lùi vào một góc phòng, cơ thể sát nhau, những động tác nhẹ nhàng nhưng đầy ám thị. Linh Chi cảm nhận được lực tay anh, hơi ấm và nhịp tim đồng điệu với mình. Mỗi cử chỉ, mỗi chạm môi đều khiến cô cảm thấy vừa nguy hiểm vừa mê hoặc. Trong lòng, cô biết rằng từ khoảnh khắc này, mọi ngày tiếp theo sẽ là cuộc chiến giữa ham muốn và lý trí, giữa dục vọng và trách nhiệm.
Khi rời khỏi nhau, họ đứng cách nhau vài bước, vẫn nhìn nhau trong im lặng. Linh Chi cảm nhận tim mình vẫn đập loạn nhịp, cơ thể run rẩy, biết rằng mối quan hệ giữa họ đã vượt qua ranh giới vật lý, nhưng chưa hoàn toàn bị phá vỡ. Đình Khang cũng thừa nhận ham muốn, nhưng ánh mắt vẫn giữ được một phần lạnh lùng, quyền lực, như để kiểm soát mọi thứ.
Buổi tối đó, Linh Chi đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn. Cô biết rằng từ đây, mọi cử chỉ, ánh mắt và hơi thở đều có thể khiến lý trí sụp đổ, và rằng ham muốn này sẽ còn bùng cháy dữ dội hơn bất cứ lúc nào trước đây. Cô tự nhủ: “Em sẽ cố gắng giữ lý trí… nhưng em không biết mình có thể chống lại sức hút này đến bao giờ.”
Đêm đó, khi thành phố chìm trong bóng tối, Linh Chi không ngủ được. Hình ảnh Đình Khang, ánh mắt và đôi môi anh, những chạm môi kéo dài, và cảm giác gần gũi hôm nay vẫn ám ảnh cô. Cô nhận ra rằng mọi ngày trôi qua sẽ là thử thách không chỉ với cảm xúc mà còn với ham muốn, và rằng cả cô lẫn anh đều đang bước trên một sợi dây mong manh, nơi mà lửa dục vọng và trách nhiệm giao thoa, đe dọa phá vỡ mọi giới hạn.