Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ, rọi lên sàn gỗ cũ kỹ của căn phòng nhỏ. An Nhiên vẫn còn đang mơ màng, tay ôm con gấu bông đã sờn vải từ những ngày bé. Tiếng chim hót vang vọng bên ngoài cửa sổ như nhắc cô một điều quen thuộc: hôm nay, lại là một ngày bình yên của tuổi thơ.
“An Nhiên! Dậy đi, muộn rồi kìa!”
Tiếng gọi quen thuộc vang lên từ sân trước. Minh Quân, cậu bạn hàng xóm mà cô đã quen biết từ khi còn chưa biết đi, đang đứng ngoài cổng, tay cầm chiếc ba lô nhỏ, nụ cười rạng rỡ như mặt trời buổi sớm.
An Nhiên bật dậy, hớn hở chạy ra. Chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ thấy trong mắt cậu ánh sáng tinh nghịch, làm cô cảm thấy lòng mình ấm áp. Hai người đã như vậy từ bé: luôn bên nhau, từ những trò chơi ngây ngô đến những lần học bài, chia sẻ đồ ăn, và cả những bí mật chưa từng nói với ai khác.
“Lại trễ giờ học rồi à?” cô hờn dỗi, vừa chạy vừa cố bắt kịp cậu bạn tinh nghịch.
“Chưa tới mức trễ đâu, chỉ là hơi… rút ngắn thời gian đi bộ thôi,” Minh Quân cười toe, nắm tay An Nhiên kéo đi.
Con đường dẫn đến trường học là con đường đất nhỏ, hai bên là những hàng cây trứng cá nở hoa trắng muốt. Hồi còn bé, cả hai thường dừng lại để hái những bông hoa rơi, thả trôi theo dòng nước nhỏ bên lề đường, rồi cười khúc khích mỗi khi chiếc hoa bị cuốn đi quá nhanh. Giờ đây, những thói quen ấy vẫn còn, nhưng nụ cười đã đằm thắm hơn, ánh mắt sâu lắng hơn.
“Nhớ không, hôm nọ cậu còn giấu quả cầu bông của tớ trong hộp bánh, khiến tớ phải tìm cả buổi mới thấy.”
“Nhớ chứ, nhưng tớ thấy cậu thích quá, nên… thử trêu một chút thôi mà,” Minh Quân cười tinh nghịch, đôi mắt long lanh như biết trước An Nhiên sẽ không giận lâu.
Cảm giác ấy, một sự ấm áp khó tả, khiến An Nhiên mỉm cười. Cô thầm nghĩ, không ai có thể khiến cô cười như cậu, kể cả khi đang giận dỗi hay bực bội.
Đến trường, cả hai nhanh chóng hòa vào dòng học sinh tấp nập. Nhưng dù có xa nhau giữa đám đông, An Nhiên luôn cảm nhận được sự hiện diện của Minh Quân ở đâu đó gần bên, như một điểm tựa không thể thiếu. Những buổi học thêm, những lần làm bài tập nhóm, hay chỉ là cùng ngồi ăn cơm trưa dưới tán cây bàng già, tất cả đều trở thành ký ức quý giá mà cô giữ kỹ trong tim.
Chiều muộn, khi ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu qua cánh cổng sắt, Minh Quân kéo An Nhiên ra sân, nơi có chiếc xích đu cũ. Hai người đung đưa, trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Có những câu hỏi ngây ngô, có những lời hứa hẹn trẻ con: “Sau này, cậu sẽ mãi là bạn thân của tớ, chứ?”
“Dĩ nhiên rồi! Không ai có thể thay cậu được đâu,” An Nhiên trả lời, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Những ngày tháng ấy, tưởng chừng sẽ trôi qua bình yên mãi mãi, nhưng tuổi thơ rồi cũng sẽ lớn lên, và những thay đổi đang âm thầm rẽ hướng cho cả hai.
Nhưng với An Nhiên và Minh Quân, ít nhất hôm nay, trong ánh nắng chiều, tiếng cười trẻ thơ vẫn vang vọng, gắn liền với tình bạn trong trẻo, bền chặt từ những ngày đầu tiên. Và trong sâu thẳm, cả hai đều chưa nhận ra rằng, tình cảm dành cho nhau không chỉ là bạn bè… mà còn là thứ gì đó sâu hơn, dịu dàng hơn, mà cả tuổi thơ cũng không thể định nghĩa được.