Hè kết thúc, tiếng ve vừa lặng dần, An Nhiên nắm tay Minh Quân đi đến cổng trường cấp hai. Sân trường rộng hơn, nhộn nhịp hơn, và quan trọng nhất, lớp học mới của cô không còn có Minh Quân. Cậu đã được chuyển sang trường bên cạnh, một trong những ngôi trường có tiếng trong thành phố.
“Vậy là từ nay, mỗi sáng cậu phải đi học sớm hơn tớ rồi,” An Nhiên thở dài, trong lòng có chút trống trải.
“Không sao, chúng ta vẫn gặp nhau mà. Cuối tuần còn chơi ở công viên, hay sau giờ học tớ qua đón cậu nữa mà,” Minh Quân cười, nhưng ánh mắt cậu thoáng buồn.
Những ngày đầu, An Nhiên cảm thấy lạ lẫm. Cô ngồi cùng những bạn mới, làm quen với thầy cô mới, nhưng trong lòng luôn tìm Minh Quân mỗi khi có cơ hội. Cậu vẫn nhắn tin hằng ngày, hỏi chuyện bài vở, kể chuyện trong lớp, nhưng những tin nhắn ấy chẳng thể bù đắp được khoảng cách về mặt không gian.
Một hôm, trong giờ ra chơi, An Nhiên ngồi một mình dưới tán cây bàng, đọc sách như mọi ngày. Bỗng có tiếng cười phía sau:
“An Nhiên, cậu vẫn hay ngồi một mình nhỉ?”
Cô ngẩng đầu, thấy một nhóm bạn học mới đang nhìn mình với ánh mắt tò mò. Một trong số họ, cô gái tóc dài, nở nụ cười hơi kiểu chọc ghẹo, hỏi:
“Cậu có phải là cô bé hàng xóm nhà Minh Quân không?”
An Nhiên gật đầu, chưa kịp nói gì, cô gái tiếp tục:
“Nghe nói cậu và Minh Quân rất thân. Nhưng bây giờ cậu học đây, cậu ấy học bên kia, chắc ít gặp nhau lắm nhỉ? Hơi… lạc lõng nhỉ?”
Câu nói ấy làm An Nhiên hơi chùng lòng. Cô cố mỉm cười:
“Ừ… nhưng tớ vẫn liên lạc với cậu ấy.”
Trong những tuần tiếp theo, việc học khác trường khiến An Nhiên cảm nhận rõ rệt khoảng cách. Một số tin đồn nhỏ xuất hiện: có người bảo Minh Quân thân với cô bạn khác, hay cậu ít nhắn tin cho cô như trước. Mặc dù An Nhiên biết đó chỉ là lời đồn, nhưng trái tim cô vẫn chùng xuống một chút, cảm giác hụt hẫng len lỏi.
Minh Quân thì cũng không hoàn toàn vô tư. Cậu luôn muốn nhắn tin, gọi điện, nhưng nhiều lúc bị bạn bè lôi kéo, tham gia hoạt động ở trường mới, hoặc đôi khi là mệt mỏi với bài vở. Một vài lần nhắn tin chưa kịp trả lời, An Nhiên nhận được cảm giác hụt hẫng, bắt đầu tự hỏi liệu cậu có còn quan tâm đến mình như trước hay không.
Một buổi chiều, khi An Nhiên đang chở sách về phòng học thêm, bất ngờ một cơn mưa rào đổ xuống. Không kịp chạy vào lớp học thêm, cô đứng nép dưới mái hiên. Lúc này, Minh Quân xuất hiện, che ô và cười:
“Thấy tớ chưa? Luôn đúng giờ cứu cậu mà.”
An Nhiên ngạc nhiên và vui mừng, nhưng rồi đôi mắt cô lấp lánh một nỗi buồn nhỏ:
“Cậu… có phải bận lắm không? Mấy ngày nay tớ nhắn tin mà cậu trả lời chậm quá.”
Minh Quân cười nhẹ, nhưng trong giọng có chút xao xuyến:
“Không phải tớ bận, chỉ là… tớ cũng đang tập thích nghi với mọi thứ. Nhưng tớ luôn nhớ cậu, An Nhiên à. Đừng nghĩ tớ quên cậu nhé.”
Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, làm An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cô biết, dù có những hiểu lầm nhỏ, dù có khoảng cách, tình bạn giữa cô và Minh Quân vẫn bền chặt. Nhưng đồng thời, cô nhận ra trong lòng mình bắt đầu xuất hiện những rung động khác: không chỉ là bạn bè nữa, mà là cảm giác muốn được gần cậu hơn, muốn được cậu quan tâm nhiều hơn, muốn cậu là người duy nhất hiểu cô.
Ngày tháng trôi qua, hai người vẫn giữ liên lạc. Những buổi chiều cuối tuần, hai người gặp nhau, chơi đùa như xưa, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau kể chuyện. Nhưng An Nhiên nhận thấy mình hay nhìn Minh Quân hơn, chú ý từng cử chỉ nhỏ: cách cậu cười, cách cậu nhún vai khi bối rối, cách cậu luôn quan tâm đến cô trước tiên.
Một lần, khi đang dắt xe đạp về nhà sau giờ học, An Nhiên lỡ đánh rơi chiếc chìa khóa. Minh Quân nhanh tay nhặt lên, ánh mắt nhìn cô đầy lo lắng:
“Cậu làm gì mà bất cẩn thế? Không sao chứ?”
An Nhiên cười, nhưng lòng xao xuyến: “Tớ… tớ ổn mà.”
Cảm giác được quan tâm, được che chở, không còn là sự thân thiết thuần túy nữa. Cô bắt đầu nhận ra rằng, cậu bạn từ nhỏ, người luôn xuất hiện khi cô cần, người khiến cô cười, khiến cô tin tưởng… đang dần trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim mình.
Nhưng cô vẫn chưa dám thừa nhận, vẫn chưa dám nói ra. Tuổi trẻ mà, đôi khi ngại ngùng, đôi khi sợ mất đi mối quan hệ quý giá. Và những hiểu lầm nhỏ, khoảng cách về trường lớp, khiến cô vừa muốn gần cậu, vừa sợ tổn thương.
Câu chuyện tuổi học trò cứ thế trôi đi, âm thầm gieo những hạt giống đầu tiên của tình cảm sâu hơn tình bạn. An Nhiên biết, một ngày nào đó, cô sẽ phải đối diện với cảm xúc thật sự của mình. Và khi ngày ấy đến, liệu Minh Quân có hiểu được trái tim cô đã thay đổi từ bao giờ?
Nhưng bây giờ, chiều muộn, mưa tạnh, hai người vẫn cùng nhau đi trên con đường quen thuộc, tiếng cười trẻ thơ vang vọng giữa những kỷ niệm cũ. Dù trưởng thành, dù hiểu lầm, dù khoảng cách… thứ tình cảm trong trẻo ấy vẫn âm ỉ, vẫn rực rỡ, như ánh nắng chiều cuối ngày, dịu dàng mà kiên định.