bạn thân ngày ấy

Chương 12: Những Hiểu Lầm Nhẹ Nhàng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tuần, An Nhiên vừa bước chân vào lớp, đã thấy Minh Quân ngồi trò chuyện cùng một nhóm bạn mới. Cậu cười nói rộn ràng, ánh mắt sáng lên khi lắng nghe từng câu chuyện. An Nhiên thoáng cảm thấy nhói nhẹ trong lòng. Dù biết cậu chỉ đang hòa đồng với bạn bè, nhưng cảm giác ghen nhẹ vẫn len lỏi.

Cô lặng lẽ ngồi xuống bàn, cố tập trung học, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cậu. Minh Quân nhận ra ngay sự khác lạ trong ánh nhìn của An Nhiên. Khi giờ ra chơi, cậu tiến tới, giọng nhẹ nhàng:

“An Nhiên… cậu có ổn không? Cậu trông hơi buồn.”

Cô chỉ mỉm cười, cố gắng che giấu cảm xúc:

“Không sao… tớ chỉ hơi mệt thôi.”

Nhưng Minh Quân biết cô đang ghen nhẹ. Cậu nắm tay cô, kéo ra ngoài sân:

“Thật ra tớ thích nhìn cậu ghen. Nhưng tớ muốn cậu hiểu, không ai có thể thay thế cậu trong tim tớ.”

An Nhiên đỏ mặt, tim bỗng nhói lên. Cô biết, cảm giác ghen này không làm cậu xa lánh mà còn khiến tình cảm cả hai trở nên chân thật hơn.

Buổi chiều, cả hai cùng nhau đi dạo công viên – nơi từng lưu giữ biết bao kỷ niệm tuổi thơ. Minh Quân lấy từ túi ra hai chiếc vòng tay giống nhau, đơn giản nhưng ý nghĩa:

“Tớ muốn chúng ta có một kỷ vật nhỏ… để nhắc nhở rằng, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn luôn bên nhau.”

An Nhiên xúc động, vòng tay vừa chạm tay cô, tim bỗng rung lên. Cô mỉm cười, nắm chặt tay Minh Quân:

“Tớ sẽ luôn giữ… và sẽ luôn ở bên cậu.”

Khoảng cách và những hiểu lầm nhỏ chỉ khiến tình cảm của họ thêm sâu sắc. Họ học cách quan tâm, nhường nhịn và trân trọng nhau nhiều hơn. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều trở thành sợi dây kết nối trái tim, khiến tình yêu vừa ngọt ngào vừa trưởng thành.

Một buổi tối, khi cả hai ngồi trên bậc thang sân trường, Minh Quân nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:

“An Nhiên… tớ nhận ra rằng, khoảng cách hay những hiểu lầm nhỏ không đáng sợ. Điều quan trọng là trái tim chúng ta luôn hướng về nhau. Cậu có đồng ý không?”

An Nhiên mỉm cười, tim rung rộn ràng:

“Tớ đồng ý… tớ sẽ luôn tin tưởng cậu.”

Gió thu nhè nhẹ thổi qua, những chiếc lá vàng rơi rợp đường, hòa cùng tiếng cười và nhịp tim rộn ràng. Tình yêu của họ, bắt nguồn từ tình bạn thuở nhỏ, nay đã trở thành thứ tình cảm sâu sắc, ngọt ngào và bền vững, đủ sức để vượt qua mọi thử thách.

Những ngày sau, cả hai tiếp tục duy trì thói quen hằng tuần: học nhóm, đi dạo công viên, kể nhau nghe những chuyện nhỏ trong ngày, trêu đùa nhau như thuở nhỏ. Nhưng giờ đây, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười đều chứa đựng tình yêu và sự tin tưởng sâu sắc.

Khi đêm về, An Nhiên ngồi bên cửa sổ phòng mình, nhìn lên bầu trời đầy sao, lòng tràn ngập hạnh phúc. Cô biết rằng, dù có thử thách hay hiểu lầm nhẹ xảy ra, Minh Quân vẫn luôn là người cô tin tưởng và yêu thương nhất.

Minh Quân cũng ngồi nơi ký túc xá, nhìn vào màn hình điện thoại, hình ảnh An Nhiên mỉm cười hiện lên trước mắt. Cậu mỉm cười, tự nhủ:

“Dù có xa nhau, tớ sẽ luôn ở bên cậu. Tình cảm này sẽ vượt qua mọi thử thách.”

Những hiểu lầm nhẹ không làm tình yêu phai nhạt, mà ngược lại, khiến trái tim họ nhận ra: tình bạn từ nhỏ, khi được trân trọng và chăm sóc, sẽ trở thành tình yêu ngọt ngào và bền vững suốt đời.

Khoảng cách, thử thách hay ghen nhẹ chỉ là những gia vị làm tình yêu thêm đậm đà. An Nhiên thầm nhủ: cô sẽ trân trọng từng khoảnh khắc, từng nụ cười, từng cái nắm tay… vì đó là minh chứng cho tình yêu thật sự của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×