Những ngày xa nhau dường như trôi thật chậm. An Nhiên từng đếm từng ngày, từng giờ để chờ giây phút được gặp lại Minh Quân. Cô nhớ những cuộc gọi video, những tin nhắn hỏi han nhỏ nhặt nhưng ấm áp, và đặc biệt là nụ cười dịu dàng của cậu – thứ ánh sáng khiến cô thấy bình yên giữa bao áp lực học tập.
Sáng hôm đó, An Nhiên đến ga tàu, tim đập rộn ràng. Minh Quân sẽ trở về sau vài tháng xa cách, và cô biết rằng, khoảnh khắc nhìn thấy cậu lần đầu tiên sẽ là một kỷ niệm không bao giờ quên.
Khi cánh cửa toa tàu mở, dòng người đổ ra, cô hít một hơi thật sâu, mắt dõi theo. Và rồi… Minh Quân xuất hiện, áo khoác mùa thu, cặp sách đeo trên vai, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mùa thu.
“An Nhiên!” cậu gọi, giọng vang khắp ga tàu.
Cô không kìm được, chạy tới ôm chầm lấy cậu, cảm giác quen thuộc, ấm áp và hạnh phúc dâng trào. Minh Quân đáp lại cái ôm thật chặt, hơi thở hòa vào nhau, tim đập rộn ràng.
“Hai tháng qua dài quá, tớ nhớ cậu kinh khủng!” cậu thốt lên, mắt long lanh, như muốn nhấn mạnh rằng, khoảng cách chưa từng làm trái tim cậu thay đổi.
“Cậu cũng thế… tớ cũng nhớ cậu rất nhiều,” An Nhiên nói, giọng run run vì xúc động.
Cả hai đi dạo trên con phố quen thuộc, tay trong tay, ánh nắng thu rọi qua từng tán lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường. Minh Quân bất chợt dừng lại, nhìn An Nhiên nghiêm túc:
“An Nhiên… tớ nhận ra một điều: không ai có thể thay thế cậu trong tim tớ. Dù có bao nhiêu khoảng cách, tớ vẫn luôn hướng về cậu.”
Cô mỉm cười, trái tim ấm áp và rộn ràng:
“Tớ cũng vậy… Khoảng cách giúp tớ biết mình yêu cậu nhiều hơn.”
Sau đó, Minh Quân dẫn cô tới công viên – nơi mà họ từng ném đá tạo vòng tròn nước, nơi từng chứng kiến biết bao trò nghịch ngợm và những kỷ niệm tuổi thơ. Anh lấy từ túi ra một món quà nhỏ: một chiếc hộp gỗ, bên trong là những mảnh giấy nhỏ ghi lại kỷ niệm của hai người: lần cùng nhau học bài trong hiên nhà, lần trốn mẹ đi chơi, những câu chuyện tinh nghịch trong lớp học.
“Tớ muốn cậu giữ tất cả… như một lời nhắc nhở rằng, dù trải qua bao nhiêu ngày xa cách, chúng ta vẫn luôn bên nhau,” Minh Quân nói, giọng ấm áp nhưng tràn đầy quyết tâm.
An Nhiên xúc động đến mức nước mắt trào ra, cô ôm chầm lấy Minh Quân:
“Cảm ơn cậu… tớ sẽ luôn giữ, và sẽ luôn ở bên cậu.”
Những ngày sau, cả hai dành trọn thời gian cho nhau. Họ cùng nhau học bài, cùng dạo phố, cùng đi uống trà, và đặc biệt là cùng nhau nhắc lại những trò nghịch ngợm ngày xưa. Nhưng giờ đây, mỗi câu chuyện, mỗi nụ cười đều chứa đựng một tình yêu sâu sắc, ngọt ngào và bền vững.
Một buổi chiều, khi cả hai ngồi trên bậc thang của công viên, Minh Quân nắm tay An Nhiên, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng:
“An Nhiên… tớ muốn chúng ta không chỉ yêu nhau trong hiện tại, mà còn cùng nhau đi qua mọi thử thách của tương lai. Cậu có đồng ý không?”
An Nhiên đỏ mặt, tim như muốn vỡ tung vì hạnh phúc:
“Tớ đồng ý… tớ muốn bên cậu, từ bây giờ và mãi mãi.”
Gió thu nhẹ nhàng thổi qua, những chiếc lá vàng bay bay trên lối đi, hòa cùng tiếng cười và nhịp tim rộn ràng. Tình yêu của họ, bắt nguồn từ tình bạn thuở nhỏ, nay đã trở thành thứ tình cảm sâu sắc, ngọt ngào và bền vững, đủ sức để bước qua mọi thử thách, mọi khoảng cách.
Buổi tối, khi ánh đèn vàng phủ khắp con phố, Minh Quân và An Nhiên đi dọc con đường lát đá quen thuộc, tay trong tay, không cần lời nói. Họ biết rằng, trái tim mình đã tìm thấy nhau, và sẽ luôn hướng về nhau, bất kể ngày mai ra sao.
Khoảng cách chỉ là thử thách nhỏ, còn tình yêu họ xây dựng từ những kỷ niệm tuổi thơ, từ sự quan tâm và tin tưởng, sẽ mãi bền chặt. An Nhiên thầm nhủ: tình yêu này là món quà quý giá nhất, và cô sẽ trân trọng nó suốt đời.