Buổi sáng đầu thu, không khí trong lành đến mức khiến lòng người cũng thấy nhẹ nhõm. Trên con đường nhỏ dẫn vào khuôn viên trường đại học, từng cơn gió thoảng qua mang theo mùi hoa sữa dịu ngọt. Ngọc chậm rãi bước đi, bàn tay vô thức siết chặt quai cặp. Hôm nay, đối với cô, là một ngày đặc biệt hơn bất cứ ngày nào khác.
Tối qua, Minh – người cô thầm thích suốt hai năm – đã chính thức tỏ tình. Không có hoa hồng, không có pháo bông hay màn kịch lãng mạn như phim, chỉ có một băng ghế đá dưới tán cây phượng già và giọng nói ấm áp của anh:
“Ngọc, mình quen nhau nhé?”
Đơn giản vậy thôi, nhưng tim cô như đập loạn trong lồng ngực, đến mức cả đêm nằm trằn trọc cũng không ngủ được. Sáng nay, đôi mắt cô hơi thâm quầng nhưng ánh nhìn thì sáng rực, khóe môi không ngừng cong lên, như thể chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc ấy, cả thế giới cũng trở nên ngọt ngào hơn.
Ngọc đến lớp sớm hơn mọi khi. Vừa đặt cặp xuống ghế, điện thoại cô rung lên. Một dòng tin nhắn hiện ra trên màn hình:
Minh: “Tớ đang trên đường, chờ tớ nhé.”
Cô khẽ mỉm cười, trái tim lại nhảy nhót. Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên ngay phía sau:
– Ngọc, hôm nay trông cậu có vẻ khác lạ nha. Có chuyện vui đúng không?
Là Thảo – bạn thân nhất của cô, cũng là bạn chung của Minh. Thảo luôn là người tươi tắn, nhanh nhẹn, và lúc nào cũng biết cách khiến bầu không khí trở nên sôi nổi.
Ngọc cười, định kể nhưng lại chần chừ. Cô muốn tự mình cùng Minh công khai chuyện này, chứ không phải lỡ miệng để Thảo biết trước. Nhưng ánh mắt lanh lợi của Thảo đã kịp bắt lấy sự thay đổi nhỏ bé trong gương mặt cô.
– Ồ, không nói cũng được, nhưng tớ đoán được rồi. Có phải… liên quan đến Minh không?
Ngọc thoáng đỏ mặt, chưa kịp trả lời thì tiếng gọi quen thuộc vang lên:
– Ngọc, Thảo, hai cậu tới sớm thế.
Minh xuất hiện với nụ cười hiền. Anh đi về phía Ngọc, ánh mắt thoáng lấp lánh sự trìu mến. Ngọc tim đập thình thịch, nhưng trước khi cô kịp mở miệng, Thảo đã nhanh nhảu chen vào:
– Minh này, sáng nay tớ còn định gọi cậu đi cùng mà không thấy cậu online.
– Ừ, hôm nay tớ dậy muộn. – Minh đáp, giọng tự nhiên, rồi nhìn sang Ngọc – Cậu ăn sáng chưa?
Ngọc còn đang ngập ngừng, chưa kịp trả lời thì Thảo đã cười, nói nhanh:
– Nó chắc chưa ăn đâu. Minh, hay cậu dẫn Ngọc đi mua gì ăn đi, chứ nó hay bỏ bữa sáng lắm.
Ngọc hơi sững lại. Đúng là Thảo quan tâm cô thật, nhưng cách cô ấy nói cứ như thân thiết quá mức với Minh. Và thật kỳ lạ, cô đột nhiên cảm thấy ánh nhìn của vài người bạn trong lớp khẽ dao động – như thể đang quan sát một chuyện gì đó thú vị.
Minh không để ý, chỉ gật đầu rồi bảo Ngọc cùng ra căn tin. Ngọc theo anh, lòng vừa vui vừa thấp thỏm. Từ phía sau, tiếng Thảo lại vang lên:
– Nhớ mua thêm cho tớ với nhé!
…
Căn tin buổi sáng khá đông, mùi bánh mì và sữa đậu nành hòa quyện trong không khí. Minh đưa cho Ngọc một hộp cơm nhỏ, còn mình thì chọn ly cà phê.
– Tối qua cậu ngủ được không? – Anh khẽ hỏi.
– Cũng… cũng được. – Ngọc cúi mặt, tim đập nhanh.
– Ngọc này. – Minh dừng một chút, rồi nhìn cô thật lâu – Hôm qua tớ nói vậy, cậu đồng ý chứ?
Ngọc giật mình. Cô khẽ gật đầu, mặt đỏ bừng. Trong ánh mắt Minh, niềm vui hiện rõ, anh khẽ bật cười:
– Tốt quá. Thế từ hôm nay chính thức nhé.
Một dòng cảm xúc ngọt ngào tràn ngập trong tim Ngọc. Cô khẽ thì thầm:
– Ừm…
Nhưng khi vừa quay lại lớp, cảnh tượng trước mắt lại khiến cảm giác hạnh phúc ấy khựng lại. Thảo đã mua sẵn cho Minh một chai nước suối, đặt ngay ngắn trên bàn của anh.
– Biết cậu hay khát nên tớ mua luôn cho cậu. – Thảo cười, giọng đầy quan tâm.
Ngọc đứng bên cạnh, tim khẽ nhói. Minh cầm chai nước, cảm ơn, rồi đặt xuống bàn. Cử chỉ ấy hoàn toàn tự nhiên, nhưng trong mắt Ngọc, lại giống như giữa họ có một sự thân thiết đặc biệt.
Cả ngày hôm đó, trong khi Ngọc cố gắng làm quen với vai trò mới – bạn gái chính thức của Minh – thì Thảo luôn xuất hiện rất đúng lúc, với những hành động ngọt ngào đến mức khiến người khác khó mà bỏ qua. Khi Minh quên mang bút, Thảo đưa ngay. Khi Minh ho một tiếng, Thảo đã chìa kẹo ngậm. Thậm chí khi thầy giáo gọi Minh phát biểu, Thảo còn khẽ nhắc cho anh đáp án.
Ngọc im lặng. Cô không muốn nghĩ xấu về bạn thân, nhưng cảm giác bất an vẫn len lỏi. Minh đôi lúc liếc nhìn cô, như để trấn an, nhưng không đủ để xóa đi sự gợn sóng trong lòng.
Chiều muộn, khi cả ba cùng rời khỏi lớp, Thảo chợt khoác tay Ngọc, cười rạng rỡ:
– Này, Ngọc, hôm nay tớ thấy cậu và Minh có gì đó khác lạ nha. Nói thật đi, hai người… đang hẹn hò rồi đúng không?
Ngọc khựng lại, ánh mắt vô thức lướt sang Minh. Anh cũng hơi sững, rồi chậm rãi mỉm cười, khẽ gật đầu.
– Ừ.
Trong thoáng chốc, tim Ngọc như bùng nổ hạnh phúc. Nhưng ngay sau đó, nụ cười tươi rói của Thảo lại khiến cô ngỡ ngàng.
– Tớ đoán mà! Chúc mừng hai cậu nhé. – Thảo siết nhẹ tay Ngọc, rồi nhanh chóng quay sang Minh – Vậy từ nay tớ phải nhường cậu lại cho Ngọc rồi.
Câu nói ấy nghe như đùa, nhưng trong đáy mắt của Thảo thoáng qua một tia gì đó khó tả. Ngọc nhìn, lòng chợt run lên.
Một ngày kết thúc với niềm vui xen lẫn một chút gợn sóng. Ngọc biết, chuyện tình yêu này sẽ không dễ dàng như cô tưởng. Và sự hiện diện của Thảo – người bạn thân bao năm – dường như sẽ là thử thách lớn nhất cho trái tim mới vừa chớm nở của cô.