Buổi sáng hôm sau, Ngọc dậy sớm hơn thường lệ. Cô soi gương rất lâu, chọn bộ váy trắng giản dị, rồi lại thay sang chiếc áo sơ mi xanh nhạt. Cô không phải là người quá chú trọng ngoại hình, nhưng hôm nay trong lòng cứ thôi thúc muốn mình thật xinh đẹp. Bởi lẽ, hôm nay là ngày thứ hai cô và Minh chính thức trở thành một đôi.
“Không cần cầu kỳ, chỉ cần tươi tắn thôi.” – cô tự nhủ, rồi nở một nụ cười trước gương.
Trên đường tới lớp, cô không ngừng nghĩ về những khoảnh khắc ngọt ngào hôm qua: ánh mắt dịu dàng của Minh, cái gật đầu khi công khai với Thảo… Mỗi lần nhớ lại, tim cô lại rộn ràng.
Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị phủ mờ khi cô vừa bước vào lớp. Thảo đã ngồi cạnh Minh từ bao giờ, tay chống cằm, cười nói rôm rả. Trên bàn Minh, một hộp bánh nhỏ gói giấy hồng đặt ngay ngắn.
– Ngọc tới rồi à? – Thảo tươi cười, giọng đầy tự nhiên – Tớ mang bánh mẹ làm, chia cho hai cậu ăn thử. Minh thích mấy loại ngọt ngọt mà, đúng không?
Ngọc hơi khựng lại. Cô biết Thảo thân thiết với Minh từ lâu, nhưng câu nói kia lại khiến tim cô nhói lên: “Minh thích ngọt ngọt…” – sao Thảo lại biết rõ đến vậy?
Minh mỉm cười, không để ý nhiều:
– Cảm ơn Thảo. Ngọc, lại đây ăn cùng đi.
Ngọc gật đầu, ngồi xuống. Cô cầm lấy một miếng bánh, cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác lạ lẫm – vừa chua vừa ngọt, như vị của chính chiếc bánh kia.
Tiết học trôi qua nặng nề. Thảo thỉnh thoảng lại nghiêng người sang nhắc Minh mấy chỗ trong sách, có lúc còn xé giấy ghi chú đưa cho anh. Những cử chỉ ấy đều rất bình thường nếu nhìn bằng ánh mắt của bạn bè, nhưng với Ngọc – người vừa trở thành bạn gái anh – lại hóa thành từng mũi kim nhỏ, châm thẳng vào tim.
Cô cúi đầu chăm chú ghi chép, nhưng tay cứ run nhẹ. Thầy giáo gọi phát biểu, cô ngơ ngác một lát mới trả lời. Cả lớp cười ồ, và Ngọc chỉ biết cắn môi, mặt đỏ bừng.
– Không sao đâu. – Minh khẽ nghiêng người trấn an – Cậu bình tĩnh là được.
Anh dịu dàng, nhưng ngay sau đó, Thảo đã nhanh miệng chen vào:
– Ngọc hay lo lắng lắm, Minh phải để ý nhiều hơn đấy.
Câu nói ấy khiến cả lớp lại rộn ràng, vài người còn trêu: “Ngọc có bạn trai chăm sóc rồi nhé.” Ngọc chỉ cười gượng, nhưng trong lòng lại ngổn ngang.
Giờ nghỉ trưa, Minh đề nghị đi ăn cùng nhau. Ngọc định gật đầu thì Thảo nhanh chóng chen vào:
– Cho tớ đi cùng nha. Ba người đi vẫn vui hơn chứ.
Ngọc hơi sững, còn Minh thì gật đầu rất tự nhiên:
– Ừ, đi cùng đi.
Bữa ăn diễn ra không quá ồn ào, nhưng Thảo vẫn là người nói nhiều nhất. Cô kể chuyện gia đình, chuyện mấy buổi học thêm, thi thoảng quay sang gắp thức ăn cho Minh một cách quen thuộc. Ngọc ngồi bên, cầm đũa mà lòng dấy lên một cơn sóng khó tả.
“Bạn thân thôi mà. Chỉ là bạn thân thôi…” – cô tự an ủi, nhưng ánh mắt của những người xung quanh khiến cô cảm thấy khó chịu. Có vài ánh nhìn như đang thì thầm: “Sao trông giống Thảo với Minh mới là một cặp vậy?”
Ngọc khẽ đặt đũa xuống, hít một hơi sâu. Cô cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy cứng nhắc đến mức chính cô cũng thấy lạ lẫm.
Chiều muộn, khi cả ba cùng ra về, Thảo bất ngờ vỗ vai Minh:
– Minh, mai có buổi thuyết trình nhóm, cậu rảnh thì giúp tớ chuẩn bị với nhé.
– Ừ, để tớ xem. – Minh đáp, giọng thoải mái.
Ngọc lặng im. Cô muốn nói: “Minh bận rồi, Minh còn hứa đưa mình đi thư viện.” Nhưng cổ họng như nghẹn lại. Cô không dám, bởi sợ người ngoài nhìn vào lại nghĩ cô ích kỷ, kiểm soát người yêu.
Trên đường về, Minh nhận ra Ngọc im lặng bất thường. Anh khẽ hỏi:
– Ngọc, cậu mệt à?
Cô lắc đầu, gượng cười:
– Không sao.
Nhưng bàn tay trong túi áo đã siết chặt đến mức móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
Đêm ấy, Ngọc nằm trằn trọc. Trong đầu cô không ngừng lặp lại hình ảnh Thảo tươi cười bên Minh, giọng nói ngọt ngào: “Minh thích ngọt ngọt mà, đúng không?”
Trái tim vốn đang bay bổng trong niềm hạnh phúc, nay bỗng chốc nặng trĩu. Lần đầu tiên, Ngọc nhận ra: yêu một người không chỉ là giữ lấy khoảnh khắc ngọt ngào, mà còn phải đối mặt với những cảm giác khó chịu, những bóng dáng chen ngang, và cả nỗi ghen tị âm thầm đang lớn dần trong chính trái tim mình.