bạn thân thật ngọt, trái tim thật hư

Chương 8: Khoảng cách lớn dần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mấy ngày sau cơn mưa hôm ấy, Ngọc vẫn thấy lòng nặng trĩu. Dù Minh có nhắn tin quan tâm, cô chỉ trả lời ngắn gọn, thậm chí đôi lúc còn “seen” rồi để đó.

Minh lo lắng. Trong giờ học, cậu nghiêng người sang thì thầm:

– Ngọc, cậu sao thế? Có chuyện gì giận tớ à?

Ngọc lắc đầu, mắt vẫn dán vào quyển vở:

– Không… chỉ là tớ bận thôi.

Câu nói hời hợt ấy khiến Minh càng thêm bối rối. Cậu vốn chẳng giỏi trong việc đoán tâm trạng con gái, lại càng không hiểu tại sao Ngọc lại lạnh nhạt đến vậy.

Trong khi đó, Thảo như nhận ra sự xa cách ấy. Cô xuất hiện đúng lúc, giọng nói dịu dàng và ánh mắt ân cần khiến Minh dễ dàng nương theo.

– Minh này, dạo này Ngọc có vẻ không vui. Cậu đừng quá lo, chắc chỉ cần thời gian thôi. Nếu có gì cần giúp, mình sẽ cùng cậu tìm cách.

Minh mỉm cười, thở phào như vừa tìm thấy điểm tựa.

– Ừ, cảm ơn Thảo nhiều. May mà có cậu.

Ngọc ngồi cách đó vài dãy bàn, vô tình nghe được, tim nhói lên từng cơn. Thay vì nhận sự an ủi từ người yêu, Minh lại tìm đến Thảo – người mà Ngọc muốn giữ khoảng cách nhất.

Chiều hôm ấy, cả lớp có buổi học nhóm ở thư viện. Khi Minh vừa bước vào, Thảo đã nhanh nhẹn kéo ghế bên cạnh cậu, bày sẵn tài liệu.

– Ngồi đây đi, mình chuẩn bị sẵn rồi.

Minh thoáng do dự, liếc nhìn Ngọc. Nhưng Ngọc chỉ im lặng, chăm chú vào cuốn sách, như chẳng hề quan tâm.

Cuối cùng, Minh đành ngồi cạnh Thảo. Cả buổi, tiếng họ trò chuyện khe khẽ, thỉnh thoảng còn bật cười nho nhỏ. Âm thanh ấy rơi vào tai Ngọc, biến thành từng mũi kim nhỏ xé lòng.

Trên đường về, Minh cố gắng bắt chuyện:

– Ngọc, mai tớ đưa cậu đi ăn nhé? Lâu rồi mình chưa hẹn hò riêng.

Ngọc khẽ lắc đầu, nụ cười nhạt nhòa:

– Thôi, tớ bận rồi. Với lại… cậu đi với Thảo cũng vui mà, đúng không?

Minh sững lại, chưa kịp nói gì thì Ngọc đã bước nhanh về phía trước, để lại cậu đứng lặng giữa sân trường.

Trong ánh hoàng hôn nhạt, bóng dáng Ngọc gầy guộc, như đang dần xa khỏi tầm tay cậu.

Đêm ấy, Minh nhắn tin liên tục nhưng chỉ nhận lại những câu trả lời cụt ngủn. Trong khi đó, Thảo lại gửi tin nhắn đầy quan tâm:

Thảo: “Minh, đừng buồn nhé. Ngọc chỉ đang thử thách tình cảm thôi. Cậu hãy kiên nhẫn, mình tin rồi cậu ấy sẽ hiểu.”

Minh đọc tin nhắn, thở dài. Trong lúc trái tim Ngọc dần đóng cửa, thì Thảo lại khéo léo trở thành người đồng hành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×