bạn thân thật ngọt, trái tim thật hư

Chương 7: Cơn mưa bất chợt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, trời âm u từ sớm nhưng chẳng ai để ý. Tiết học cuối cùng vừa kết thúc, tiếng trống vang lên, học sinh ào ra sân trường như đàn chim sổ lồng. Ngọc thu dọn sách vở, ngoái nhìn ra cửa sổ: mây đen đã kéo kín, gió hun hút lùa qua hàng phượng vĩ.

– Chắc mưa mất thôi… – cô thì thầm.

Minh xuất hiện ở cửa lớp, cười rạng rỡ:

– Ngọc, về cùng nhau chứ?

Ngọc mỉm cười gật đầu. Nhưng vừa bước ra khỏi hành lang, những hạt mưa nặng trĩu đã rơi xuống, xối xả chỉ trong vài phút. Tiếng mưa ầm ào hòa với tiếng la hét, cười nói của học sinh chạy tán loạn tìm chỗ trú.

Ba người, Minh – Ngọc – Thảo, cùng chen vào mái hiên chật hẹp cạnh cổng trường.

Ngọc khẽ rùng mình, kéo chặt áo khoác. Mưa rơi lất phất dính vào tóc mai, lạnh buốt. Minh lập tức cởi áo khoác đồng phục, đưa cho cô:

– Ngọc, khoác tạm cái này đi, kẻo cảm lạnh.

Trái tim Ngọc ấm lên. Cô định nhận lấy, thì giọng Thảo vang lên sau lưng:

– Ơ, Minh, cậu không lạnh sao? Hôm nay gió mạnh lắm đấy.

Minh thoáng ngập ngừng. Áo khoác vẫn trong tay cậu, ánh mắt dao động giữa Ngọc và Thảo. Rồi chẳng hiểu sao, Minh cười gượng, vòng tay khoác chiếc áo ấy lên vai… Thảo.

– Thảo yếu hơn, dễ bị cảm. Ngọc chắc chịu lạnh tốt hơn chút, đúng không?

Khoảnh khắc ấy, nụ cười của Ngọc đông cứng lại.

Cô nhìn hai người đứng sát nhau dưới tấm áo khoác chung, bóng họ in dài dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Một khung cảnh lãng mạn mà lẽ ra phải thuộc về cô và Minh, nay lại có thêm Thảo chen vào.

Ngọc cắn môi, quay mặt ra ngoài màn mưa, cố giấu đi ánh mắt đang hoe đỏ.

Thảo vô tư trò chuyện, giọng nói tươi tắn át cả tiếng mưa rơi.

– Cậu nhớ không, hồi lớp 8 tụi mình cũng từng dính mưa to thế này, Minh còn lấy cặp che cho tớ cơ. Đúng là lịch sử lặp lại nhỉ.

Minh bật cười, gãi đầu:

– Ừ, cũng lâu rồi ha.

Ngọc nghe mà lòng thắt lại. Những kỷ niệm “hồi lớp 8” ấy, cô hoàn toàn không biết. Thì ra, giữa Minh và Thảo có một quá khứ thân thiết đến vậy.

Mưa mỗi lúc một lớn hơn. Ngọc không chịu nổi nữa, khẽ lên tiếng:

– Tớ về trước đây.

Minh giật mình:

– Nhưng mưa thế này…

– Không sao. – Ngọc cố nặn ra nụ cười – Tớ có ô mà.

Cô mở chiếc ô nhỏ trong balo, bước vào màn mưa lạnh lẽo. Sau lưng, tiếng Minh gọi với theo:

– Ngọc, đợi đã…!

Nhưng Ngọc đã bước đi, để mặc tiếng mưa át hết tất cả.

Dưới mái hiên, Thảo kéo nhẹ tay Minh, giọng ngọt lịm:

– Cậu đừng để Ngọc giận nhé. Con gái lúc nào cũng nhạy cảm, nhất là khi trời mưa.

Minh thở dài, nhìn theo bóng dáng Ngọc khuất dần. Trong lòng cậu dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ – lo lắng cho Ngọc, nhưng đồng thời cũng chẳng thể phủ nhận sự hiện diện quá gần gũi của Thảo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×