băng lãnh tổng tài, trái tim vụn nát

Chương 19: Ngược tâm và nỗi đau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, tòa nhà tập đoàn chìm trong sương mù mỏng, khiến không gian trở nên lạnh lẽo và căng thẳng. Linh bước vào văn phòng, tay cầm hồ sơ, lòng nặng trĩu. Sau chuỗi ngày ngọt ngào nhưng đầy áp lực với Nguyên Tường, hôm nay cô cảm thấy một cơn sóng cảm xúc bất ổn tràn ngập.

Ngay khi bước vào phòng làm việc, Linh nhìn thấy Nguyên Tường đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh, nhìn ra ngoài. Vẻ băng lãnh quen thuộc khiến cô bối rối, nhưng hôm nay có một thứ gì đó trong ánh mắt anh khiến tim cô nghẹn lại – một sự xa cách, lạnh lùng, khó hiểu.

Linh cố giữ bình tĩnh, bước đến bàn làm việc. Nhưng chưa kịp thở, anh đã quay lại, giọng trầm và sắc lạnh:

“Chúng ta cần nói chuyện.”

Linh ngẩn người, cảm giác tim nhói. “Dạ… chuyện gì ạ?”

Nguyên Tường nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc bén như muốn thăm dò từng suy nghĩ: “Tôi biết cô đã nghe chuyện hôm qua giữa tôi và phòng đối tác. Cô có hiểu sai ý tôi không?”

Linh giật mình, tim như ngừng đập trong giây lát. Hóa ra, một hiểu lầm nhỏ nhưng đủ để cô tưởng rằng Nguyên Tường quan tâm đến người khác, khiến cô đau lòng. “Em… em… không… em không hiểu…” Cô lắp bắp, cố gắng giãi bày nhưng giọng nói lại nghẹn ngào.

Nguyên Tường thở dài, bước đến gần cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định. “Đừng tự dằn vặt bản thân. Tôi không muốn thấy cô đau lòng, nhưng tôi cũng không thể nói hết mọi chuyện ngay lúc này. Cô cần hiểu rằng, những gì tôi làm… đều vì cô.”

Linh nhìn anh, đôi mắt rưng rưng. Cô vừa bối rối vừa giận, vừa mong muốn tin anh, nhưng đồng thời lại sợ tổn thương thêm một lần nữa. “Anh… anh đừng làm em đau nữa…”

Nguyên Tường khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh pha lẫn nỗi day dứt: “Tôi chưa từng muốn cô đau lòng. Nhưng có những lúc… tôi không thể tránh khỏi việc cô hiểu lầm.”

Không khí trở nên căng thẳng, nặng nề. Linh quay lại, cố giấu nước mắt, tim vừa hận vừa thương. “Em cần thời gian… để hiểu anh…”

Nguyên Tường đứng lặng, tay đặt trên bàn cạnh cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Cô không cần nói gì. Tôi sẽ chờ.” Giọng anh lạnh nhưng mang theo chút mềm mại, như một lời hứa thầm lặng.

Cả ngày hôm đó, Linh và Nguyên Tường đều im lặng, làm việc chăm chỉ nhưng không ai nhìn nhau. Những ánh mắt thoáng qua đầy căng thẳng và đau đớn, khiến không gian công sở trở nên nặng nề.

Buổi chiều, một sự cố công việc bất ngờ xảy ra: dự án hợp tác với đối tác bị trục trặc dữ liệu quan trọng. Linh lúng túng, tim đập mạnh, nhưng Nguyên Tường vẫn đứng bên cạnh, quan sát và sẵn sàng hỗ trợ.

Khoảnh khắc anh ra lệnh cho cô thực hiện từng bước một cách dứt khoát, ánh mắt vẫn lạnh, nhưng đôi tay anh cầm tệp hồ sơ đưa cho cô một cách nhẹ nhàng, vừa quyết đoán vừa bảo vệ, khiến Linh vừa giận vừa cảm động.

Linh nhận ra rằng, mặc dù hiểu lầm khiến cả hai đau lòng, nhưng tình cảm thật sự vẫn tồn tại trong ánh mắt và hành động của Nguyên Tường. Cô vừa bối rối vừa rung động, nước mắt lăn dài trên má, không phải vì đau khổ, mà vì nhận ra sự quan tâm kín đáo và sâu sắc ấy.

Ngày kết thúc, Linh rời văn phòng, ánh nắng chiều yếu ớt chiếu lên mái tóc, trái tim vừa đau nhói vừa rộn ràng. Cô tự nhủ: Anh vẫn luôn bảo vệ em… và em vẫn yêu anh, dù tổn thương…

Nguyên Tường đứng lại trong phòng trống, nhìn ra cửa sổ: “Cô ấy… vừa mạnh mẽ vừa mềm yếu. Tôi sẽ không để cô đau thêm một lần nữa. Tôi phải làm cho cô hiểu… trái tim tôi chỉ thuộc về cô.”

Ngày tiếp theo hứa hẹn sẽ mở ra những diễn biến cao trào hơn, nơi cả hai sẽ phải đối mặt với nỗi đau, hiểu lầm, và bắt đầu hàn gắn tình cảm, tạo nên những khoảnh khắc ngược tâm lãng mạn khiến độc giả không thể rời mắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×