băng lãnh tổng tài, trái tim vụn nát

Chương 20: Ngược tâm hạnh phúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa kính tòa nhà tập đoàn, chiếu lên bàn làm việc rực rỡ nhưng tĩnh lặng. Linh bước vào, tay cầm hồ sơ, tim vừa rộn ràng vừa hồi hộp. Sau những ngày hiểu lầm và ngược tâm, hôm nay cô cảm nhận được một điều đặc biệt: Nguyên Tường đang đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng đến lạ thường.

“Chào buổi sáng, Linh.” Giọng anh trầm, lạnh lùng nhưng mang theo sự ấm áp khiến cô rung động.

“Chào… buổi sáng, anh.” Linh đáp, lòng rộn ràng. Cô nhận ra trái tim mình không còn sợ hãi hay nghi ngờ nữa, mà đang chờ đợi khoảnh khắc thừa nhận tình cảm.

Buổi sáng trôi qua với các nhiệm vụ quan trọng: báo cáo dự án, xử lý tình huống, phối hợp phòng ban khác. Nhưng lần này, không còn khoảng cách hay căng thẳng quá mức giữa cô và Nguyên Tường. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều mang theo sự quan tâm ngầm.

Giữa giờ nghỉ trưa, Nguyên Tường bất ngờ gọi cô ra phòng họp nhỏ, nơi chỉ có hai người. Không khí yên tĩnh, ánh sáng chiếu lên gương mặt anh khiến trái tim Linh nhói lên.

“Tôi muốn nói… một điều với cô.” Anh dừng lại, giọng trầm nhưng có chút run nhẹ – điều hiếm thấy.

Linh nhìn anh, tim đập mạnh: “Điều gì ạ?”

Nguyên Tường tiến gần, ánh mắt sâu thẳm và chân thành: “Tôi… tôi không muốn che giấu nữa. Tôi thích cô… thích từ lâu, và tôi… muốn cô biết rằng trái tim tôi chỉ thuộc về cô.”

Linh bối rối, tim như vỡ òa: “Anh… em cũng… em cũng thích anh… từ lâu…” Nói xong, cô nhìn anh với ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc lẫn bối rối.

Nguyên Tường khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn lạnh nhưng nụ cười tinh tế lộ ra chút ấm áp: “Vậy chúng ta… có thể bắt đầu… từ bây giờ?”

Linh gật đầu, nước mắt lăn dài, vừa hạnh phúc vừa xúc động: “Vâng… chúng ta bắt đầu từ bây giờ.”

Cả hai đứng cạnh nhau, ánh sáng chiếu lên mái tóc, gương mặt, ánh mắt hòa quyện, tạo nên khoảnh khắc ngọt ngào nhưng vẫn giữ nét ngược tâm tinh tế. Dù vừa thừa nhận tình cảm, nhưng những khoảnh khắc thử thách công việc vẫn nhắc nhở họ phải kiên cường.

Buổi chiều, công việc vẫn tiếp diễn, nhưng không còn khoảng cách lạnh lùng giữa Linh và Nguyên Tường. Mỗi lần anh nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, khiến cô cảm nhận được sự an toàn và tình yêu sâu sắc.

Trong một cuộc họp quan trọng với đối tác, Nguyên Tường nhẹ nhàng đưa cho Linh tài liệu, ánh mắt giao tiếp đầy tinh tế: “Cẩn thận với phần này. Chúng ta cần hoàn hảo.”

Linh mỉm cười, nhận tài liệu, cảm giác hạnh phúc xen lẫn ngượng ngùng: “Dạ… em sẽ làm tốt.”

Ngày kết thúc, hai người cùng rời văn phòng, đứng bên ngoài, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc, gương mặt họ. Linh tự nhủ: Cuối cùng, sau những ngày ngược tâm và thử thách, anh đã là của em… và em của anh.

Nguyên Tường nhìn cô, ánh mắt lạnh băng nhưng dịu dàng: “Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp. Dù có khó khăn, tôi sẽ luôn bảo vệ cô.”

Linh nắm tay anh, cảm nhận hơi ấm và sự chắc chắn: “Em tin anh… và sẽ luôn bên anh.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai đứng im, tim hòa nhịp, ánh mắt giao nhau, tạo nên một cảnh tượng vừa ngọt ngào vừa ngược tâm tinh tế – khép lại chương này với niềm hạnh phúc nhưng vẫn giữ sự kịch tính nhẹ nhàng, để độc giả mong chờ những diễn biến tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×