Sương Tuyết Vô Tận Lãnh Kiếm Tâm
Đêm. Núi Kiếm Phủ, nơi quanh năm mây tuyết bao phủ, không một dấu chân người phàm. Đỉnh núi cao chót vót cắm sâu vào tầng mây đen kịt, lạnh lẽo đến mức vạn vật đều như bị đóng băng, chỉ có tiếng gió rít gào như khúc bi ca muôn đời. Nơi đây là chốn ẩn cư của Kiếm Thánh – một huyền thoại võ lâm đã rời xa nhân thế hơn hai mươi năm.
Trên nền tuyết trắng xóa, một bóng người mảnh khảnh nhưng kiên nghị đang đứng lặng im. Lăng Nguyệt, đệ tử duy nhất của Kiếm Thánh. Nàng khoác trên mình bộ trường bào màu trắng pha lam nhạt, mái tóc đen nhánh buông dài, càng tôn lên vẻ thanh thoát, lạnh lùng. Đôi mắt nàng như chứa đựng băng sương của ngọn núi này, trong vắt nhưng không hề có hơi ấm. Năm nay nàng vừa tròn mười tám, nhưng kiếm khí phát ra từ cơ thể đã đạt đến mức thuần thục, sắc bén.
Bên cạnh nàng, một tảng đá đen thui bị gió tuyết bào mòn suốt trăm năm. Trên đó, sư phụ nàng, Cố Trường Phong – Kiếm Thánh – đang ngồi tọa thiền. Dáng vẻ ông gầy guộc, đôi mắt nhắm nghiền như một pho tượng cổ. Lăng Nguyệt biết, thời gian của sư phụ không còn nhiều.
“Nguyệt nhi,” giọng Kiếm Thánh khàn đặc, chậm rãi vang lên, “đã đến lúc con phải hạ sơn.”
Lăng Nguyệt quỳ xuống, tuyết lạnh thấu xương nhưng nàng không hề cảm thấy. “Đệ tử tuân lệnh sư phụ. Nhưng... người vẫn chưa nói cho con biết, hạ sơn vì mục đích gì?”
Kiếm Thánh khẽ ho khan, hơi thở mong manh như sợi tơ sắp đứt. Ông đưa tay, từ trong tay áo rút ra một hộp gỗ đàn hương đã nhuốm màu thời gian. Hộp gỗ này toát ra một thứ khí tức cổ xưa, nặng nề, như thể chứa đựng cả một bí mật ngàn năm.
“Bên trong là Băng Tâm Quyết,” Kiếm Thánh nói, ánh mắt ông lóe lên tia sáng hiếm hoi. “Nó không chỉ là kiếm phổ, mà là chìa khóa mở ra Huyền Cơ Bảo Khố – nơi cất giấu toàn bộ bảo vật và binh khí của Thiên Tông Cổ Môn đã bị diệt vong từ ba trăm năm trước. Suốt hai mươi năm qua, ta đã dùng kiếm khí trấn giữ nơi này, nhưng giờ đây, ma lực từ Quỷ Diện Nhân đã bắt đầu xâm nhập.”
Lăng Nguyệt rùng mình. Quỷ Diện Nhân! Cái tên đó là nỗi ám ảnh của giang hồ, kẻ đứng sau tổ chức tà phái Hắc Long Hội, gã xuất quỷ nhập thần, tàn ác vô nhân tính.
“Nhiệm vụ của con,” Kiếm Thánh tiếp lời, “là mang Băng Tâm Quyết đến Vân Thủy Tiên Trang ở Giang Nam. Giao nó cho Trang chủ Cung Liệt. Ông ta là bạn cũ của ta, người duy nhất ta tin tưởng có thể giữ gìn được bí mật này, cho đến khi con có đủ sức mạnh để bảo vệ nó mãi mãi.”
Lăng Nguyệt nhận lấy hộp gỗ, cảm giác lạnh buốt thấu qua lớp vải. “Đệ tử xin thề bảo vệ Băng Tâm Quyết đến hơi thở cuối cùng.”
Kiếm Thánh thở dài một tiếng nặng nề. “Con phải nhớ, giang hồ không như Kiếm Phủ. Lòng người hiểm độc hơn vạn lần cạm bẫy. Hãy tin vào kiếm của mình, nhưng đừng tin vào bất kỳ ai khác, kể cả những người có vẻ là chính phái.”
Lăng Nguyệt cúi đầu, lòng nặng trĩu. Nàng biết, lần hạ sơn này là một đi không trở lại, và cũng là lời từ biệt cuối cùng với sư phụ. Sáng hôm sau, khi những tia nắng hiếm hoi của vùng núi tuyết rọi xuống, Kiếm Thánh đã hóa thành một tảng băng trong suốt, kiếm khí của ông tan vào gió tuyết, bảo vệ vĩnh viễn ngọn Kiếm Phủ. Lăng Nguyệt lặng lẽ chôn cất y phục sư phụ, đeo thanh Hàn Phong Kiếm đã theo nàng từ thuở nhỏ, và mang theo Băng Tâm Quyết, rời khỏi chốn băng sương, bước vào thế giới nhiễu nhương của võ lâm.
Sát Cơ Trong Đêm Vắng
Hành trình từ núi Kiếm Phủ đến Giang Nam là một quãng đường dài ngàn dặm. Lăng Nguyệt không dám lơ là. Nàng đã cải trang thành một nữ hành khất bình thường, dùng khăn che mặt, nhưng kiếm khí băng lạnh của nàng vẫn không thể che giấu hoàn toàn.
Đến ngày thứ năm, khi Lăng Nguyệt đi qua một vùng rừng núi hẻo lánh gọi là Đoạn Hồn Cốc, nàng linh cảm thấy nguy hiểm. Không phải là thú dữ, mà là hơi thở của sát khí.
Nàng dừng lại bên một con suối nhỏ, giả vờ nghỉ chân. Vừa nhấp một ngụm nước lạnh, Lăng Nguyệt cảm nhận rõ ràng bốn luồng sát khí mạnh mẽ đang bao vây mình.
“Nhanh hơn ta nghĩ,” nàng thầm nghĩ. Hắc Long Hội đã theo dõi nàng ngay từ khi nàng rời Kiếm Phủ.
Bốn kẻ mặc đồ đen, mặt bịt kín, từ bốn phía lao ra, không nói một lời, kiếm pháp tấn công trực diện, hiểm độc, không chừa đường sống. Đây là những sát thủ hạng nhất của Hắc Long Hội, kiếm chiêu của chúng mang theo mùi máu tanh của vô số nạn nhân.
Lăng Nguyệt rút Hàn Phong Kiếm. Thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, không khí xung quanh dường như giảm đi mấy độ.
Keng!
Một tiếng va chạm chói tai. Lăng Nguyệt lùi lại nửa bước. Đối thủ thứ nhất, một tên cao lớn, có vẻ là thủ lĩnh, dùng một thanh đao nặng, chứa đầy sức mạnh bạo liệt. Hai tên còn lại dùng song kiếm, phối hợp cực kỳ ăn ý, tạo thành lưới kiếm không lối thoát. Tên cuối cùng dùng phi tiêu tẩm độc, giữ khoảng cách để yểm trợ.
Lăng Nguyệt tập trung cao độ. Kiếm pháp của nàng là Băng Phách Kiếm, được Kiếm Thánh truyền thụ, lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương, nhưng ẩn chứa sức mạnh băng hàn có thể đóng băng kinh mạch đối thủ.
Nàng lướt đi như một cơn gió tuyết.
Xoẹt! Hàn Phong Kiếm lướt qua. Nhanh như một tia chớp xanh.
Tên sát thủ dùng song kiếm thứ nhất bị một đường kiếm băng giá xuyên qua vai. Hắn chưa kịp kêu lên, lớp da và cơ bắp xung quanh vết thương đã bị đóng băng nhanh chóng, khiến tay hắn tê dại, song kiếm rơi xuống.
Nhưng thủ lĩnh Hắc Long Hội không hề nao núng. Hắn gầm lên một tiếng, thanh đao lớn bổ xuống, mang theo sức mạnh kinh hồn. Lăng Nguyệt biết không thể đỡ trực diện. Nàng dùng thân pháp nhẹ nhàng lướt qua, né tránh sát chiêu, đồng thời tung ra một chiêu phản công.
“Băng Sương Vô Ảnh!”
Kiếm của nàng biến thành hàng chục bóng kiếm màu lam nhạt, không thể phân biệt thật giả, bao phủ lấy kẻ địch. Bốn tên sát thủ bị dồn vào thế phòng thủ. Đây là cơ hội duy nhất.
Lăng Nguyệt đột nhiên xoay người, dồn toàn bộ nội lực vào một chiêu kiếm cuối cùng: “Hàn Phong Tịch Diệt!”
Một đường kiếm thẳng tắp, lạnh lẽo, xuyên qua lớp phòng vệ yếu nhất. Máu bắn ra tung tóe. Tên sát thủ thứ hai dùng song kiếm ngã xuống, đôi mắt vẫn mở trừng trừng vì kinh ngạc.
Thủ lĩnh Hắc Long Hội thấy đồng bọn bị giết, hắn biết không thể dây dưa. Hắn ra hiệu bằng mắt, và cả hai tên còn lại lập tức thay đổi chiến thuật: một tên cầm đao lao vào tấn công trực diện để câu giờ, tên còn lại tung ra ba chiếc phi tiêu tẩm kịch độc nhằm vào các huyệt đạo quan trọng của Lăng Nguyệt.
Lăng Nguyệt không kịp né hết. Nàng dùng Hàn Phong Kiếm gạt đi hai chiếc, nhưng chiếc thứ ba sượt qua cánh tay trái của nàng. Một cảm giác đau rát, tê dại lan nhanh chóng. Độc tính này rất mạnh!
Lăng Nguyệt cắn răng, không để lộ sơ hở. Nàng biết, nếu không kết thúc nhanh, độc sẽ lan đến tim. Nàng dồn lực, dùng chiêu kiếm cuối cùng cực kỳ tàn khốc, đẩy lùi thủ lĩnh Hắc Long Hội, và truy sát tên còn lại.
Rầm!
Sau một tiếng động lớn, ba tên sát thủ Hắc Long Hội nằm xuống, không còn hơi thở. Lăng Nguyệt đứng thẳng, kiếm trên tay vẫn còn lạnh lẽo, nhưng cả cơ thể nàng đã bắt đầu run rẩy vì chất độc.
Nàng nhanh chóng ngồi xuống, dùng nội công trấn áp độc tính, nhưng nó quá mạnh. Nàng cần thuốc giải. Và quan trọng hơn, nàng biết Hắc Long Hội sẽ không bao giờ chỉ phái bốn tên này. Sẽ có đợt truy sát tiếp theo.
Nàng phải rời đi ngay lập tức. Nhưng khi nàng vừa cố gắng đứng dậy, một giọng nói xa lạ, đầy vẻ châm chọc vang lên từ lùm cây gần đó:
“Quả nhiên là đệ tử của Kiếm Thánh. Kiếm pháp tuyệt diệu, nhưng kinh nghiệm giang hồ thì non kém quá. Đã rơi vào bẫy, còn phí sức giết người. Xem ra, món đồ đó sắp thuộc về ta rồi.”
Từ trong bóng tối, một thanh niên bước ra. Hắn mặc trang phục màu đen tuyền, không phải của Hắc Long Hội, mà là một loại giáp da nhẹ, tinh xảo. Hắn có vẻ ngoài lạnh lùng, mái tóc buộc cao, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Trên mặt hắn có một vết sẹo mờ từ thái dương xuống gò má, tăng thêm vẻ phong trần, nguy hiểm. Trong tay hắn là một thanh Vân Ảnh Đao cong và dài, ánh lên màu tím nhạt dưới ánh trăng. Hắn không phải là kẻ thù, nhưng cũng tuyệt đối không phải là bạn.
Lăng Nguyệt cảnh giác cao độ. Cô biết người này đã theo dõi toàn bộ trận chiến.
“Ngươi là ai?” Lăng Nguyệt gằn giọng, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy.
Thanh niên đó mỉm cười nửa miệng, đầy vẻ chế giễu.
“Ta ư? Ta là người sẽ lấy được Băng Tâm Quyết... và cứu mạng ngươi.”
Hắn bước đến gần, Vân Ảnh Đao lóe lên trong đêm. Lăng Nguyệt, vừa trúng độc, vừa kiệt sức, biết rằng nàng đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.