băng tâm kiếm ảnh

Chương 2: Vân Ảnh Lãnh Kiếm Giao Phong


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giao Kèo Sinh Tử Ở Đoạn Hồn Cốc

Lăng Nguyệt đứng thẳng, kiếm khí băng hàn cố gắng chống chọi lại sự tê liệt do chất độc gây ra. Đối diện nàng, thiếu niên áo đen Vân Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, Vân Ảnh Đao trong tay hắn phát ra ánh tím mờ ảo dưới ánh trăng.

“Ngươi muốn gì?” Lăng Nguyệt gằn giọng, bàn tay nắm chặt chuôi Hàn Phong Kiếm run rẩy.

Vân Phong bước thêm một bước, ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua cánh tay bị trúng độc của nàng. “Rất đơn giản. Băng Tâm Quyết, hoặc mạng sống của ngươi. Ta đã nói rồi, ta đến vì thứ đó.”

“Nằm mơ!” Lăng Nguyệt hét lên, mặc dù biết mình đang trong thế yếu. “Bảo vật này là trách nhiệm của ta. Muốn có nó, bước qua xác ta!”

Vân Phong bật cười khẩy, tiếng cười mang theo sự coi thường. “Kiên cường đấy. Nhưng nữ nhân trúng độc mà còn mạnh miệng, chỉ là cố chấp vô ích. Nếu ta muốn lấy, ngươi đã là xác chết từ lâu rồi.” Hắn chỉ vào thi thể của bốn tên sát thủ Hắc Long Hội. “Ngươi nghĩ ta đến để cướp? Ta đến để 'thu mua' bằng một món hời lớn hơn: Mạng sống của ngươi.”

Hắn hạ giọng, tiến sát hơn. “Độc trên người ngươi là Tử Kinh Tán của Hắc Long Hội, chỉ cần ba khắc nữa sẽ lan đến tim. Ta có thuốc giải.” Hắn thảy ra một lọ ngọc nhỏ, trong suốt, chứa một viên hoàn màu xanh ngọc bích. “Điều kiện là: Ngươi phải cùng ta đến Vân Thủy Tiên Trang ở Giang Nam, và khi đến nơi, ngươi phải giao Băng Tâm Quyết cho ta. Hoặc... ngươi tin vào lời hứa của Kiếm Thánh mà chết ở đây?”

Lăng Nguyệt cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơn đau buốt lan dần đến ngực. Nàng nhìn viên thuốc, rồi nhìn thẳng vào mắt Vân Phong. Ánh mắt hắn có sự lạnh lùng, nhưng không có vẻ độc ác của Quỷ Diện Nhân hay Hắc Long Hội. Hắn là một kẻ cơ hội, nhưng có vẻ như không phải là kẻ thù chính.

“Ngươi cũng muốn đến Vân Thủy Tiên Trang?” Lăng Nguyệt hỏi, cố gắng tỉnh táo để phân tích tình hình.

“Đúng vậy. Chỉ có Trang chủ Cung Liệt mới biết rõ nguồn gốc và cách sử dụng chính xác của Băng Tâm Quyết,” Vân Phong đáp, giọng điệu kiên quyết. “Ta cần nó để rửa sạch mối thù gia tộc. Hơn nữa, nơi đó cũng là điểm dừng chân cuối cùng của ngươi. Hãy đồng hành cùng ta, ngươi sẽ an toàn hơn một mình.”

Lăng Nguyệt biết mình không có sự lựa chọn. Nếu chết ở đây, Băng Tâm Quyết sẽ rơi vào tay Vân Phong hoặc bị Hắc Long Hội cướp lấy. Nàng cần sống để hoàn thành di nguyện của sư phụ. Hơn nữa, đi cùng hắn, nàng sẽ có cơ hội tìm hiểu mục đích thực sự của hắn.

“Ta đồng ý,” Lăng Nguyệt quyết định, giọng nói lạnh lùng như băng. “Nhưng nếu ngươi dám làm điều gì tổn hại đến ta hoặc Băng Tâm Quyết, ta thề sẽ dùng kiếm pháp của sư phụ để giết chết ngươi, dù ta có phải bỏ mạng.”

Vân Phong cười nhạt, ném viên thuốc về phía nàng. Lăng Nguyệt chụp lấy, không hề do dự nuốt vào. Chỉ sau vài hơi thở, cảm giác tê buốt trên cánh tay giảm dần, và đầu óc nàng trở nên minh mẫn hơn. Quả nhiên, thuốc giải này hiệu nghiệm.

“Nữ hiệp Lăng Nguyệt, giao ước đã thành lập. Từ giờ đến Vân Thủy Tiên Trang, chúng ta là đồng đội. Ta là Vân Phong,” hắn nói, cất Vân Ảnh Đao vào vỏ. “Nhưng đừng quên, ta đang chờ ngày nhận thù lao của mình.”

Truy Sát Và Bí Mật Gia Tộc

Mặc dù đã giải độc, Lăng Nguyệt và Vân Phong đều không dám ở lại Đoạn Hồn Cốc lâu. Vân Phong nhanh chóng xử lý thi thể Hắc Long Hội bằng một loại chất lỏng kỳ lạ khiến chúng tan biến vào lòng đất, không để lại dấu vết.

“Hắc Long Hội sẽ sớm phái người đến. Chúng ta phải đi đường tắt.” Vân Phong nói, vẻ mặt căng thẳng. “Ngươi đã nghỉ đủ rồi. Đi theo ta.”

Cả hai bắt đầu hành trình xuyên đêm. Lăng Nguyệt nhận thấy Vân Phong rất am hiểu về địa hình và cách thức hoạt động của Hắc Long Hội. Hắn dẫn nàng đi qua những lối mòn hiểm trở nhất, nơi ít ai lui tới.

“Sao ngươi biết rõ về Hắc Long Hội như vậy?” Lăng Nguyệt không nhịn được hỏi.

Vân Phong dừng lại trên một mỏm đá cao, nhìn về phía chân trời đang dần hửng sáng. Ánh sáng bình minh chiếu vào vết sẹo mờ trên mặt hắn, khiến gương mặt hắn càng thêm khắc khổ.

“Gia tộc ta, Vân Tông, là một môn phái chuyên về ám khí và khinh công, từng là một thế lực lớn ở Tây Bắc. Mười năm trước, Hắc Long Hội đã tiêu diệt cả Vân Tông, vu cho tội phản quốc, cướp đi tất cả bí kíp. Ta là người duy nhất sống sót. Ta ẩn mình trong giang hồ, suốt mười năm chỉ làm một việc: săn lùng và tiêu diệt thành viên Hắc Long Hội.” Giọng hắn trầm và lạnh lẽo, chứa đựng sự căm hận sâu sắc.

“Vậy ngươi muốn Băng Tâm Quyết để làm gì?”

“Băng Tâm Quyết không chỉ là bí kíp võ công,” Vân Phong quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lăng Nguyệt. “Nó là chìa khóa để vào Huyền Cơ Bảo Khố. Trong bảo khố có thứ ta cần: Thiên Cơ Đồ, ghi chép mọi âm mưu và hành động của Quỷ Diện Nhân trong suốt hai mươi năm qua, bao gồm cả bằng chứng về sự hủy diệt của Vân Tông.”

Lăng Nguyệt im lặng. Sư phụ nàng chỉ nói Băng Tâm Quyết là kiếm phổ và chìa khóa kho báu, nhưng không nói rõ về Huyền Cơ Bảo Khố. Thông tin của Vân Phong đã mở ra một bức tranh lớn hơn về sự liên kết giữa bảo vật này và các ân oán trong giang hồ.

“Nếu Thiên Cơ Đồ chứng minh Hắc Long Hội là thủ phạm, ngươi sẽ làm gì?” Lăng Nguyệt hỏi.

“Giết. Giết hết tất cả những kẻ có liên quan. Và ta sẽ bắt Quỷ Diện Nhân phải trả giá bằng máu!” Vân Phong nói, sự căm phẫn trong lời nói khiến Lăng Nguyệt cảm thấy ớn lạnh.

Đúng lúc đó, từ phía sau, một tiếng còi hú vang vọng xuyên qua rừng sâu.

“Chúng đến rồi!” Vân Phong cảnh báo. “Lần này không phải là sát thủ hạng thường. Còi lệnh này là của Huyết Ảnh Bộ, đội quân tinh nhuệ chỉ huy bởi một trong Tứ Đại Hộ Pháp của Hắc Long Hội.”

Hắn nắm tay Lăng Nguyệt, kéo nàng chạy. Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, khinh công tuyệt diệu, đúng như phong cách của Vân Tông. Lăng Nguyệt cũng cố gắng hết sức để theo kịp, nhưng nàng vẫn cảm thấy tốc độ của mình chậm hơn hắn.

Chỉ lát sau, một nhóm khoảng hai mươi người mặc áo giáp đen tuyền, bịt mặt kín mít, tay cầm đao kiếm đã đuổi kịp. Dẫn đầu là một người phụ nữ cao lớn, toàn thân phủ một lớp giáp da màu đỏ sậm, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn và cuồng bạo.

“Ngừng lại! Giao Băng Tâm Quyết, tha cho các ngươi một mạng!” Giọng ả ta sắc lạnh, vang vọng khắp thung lũng. “Ta là Xích Huyết Nữ, Hộ Pháp thứ Ba của Hắc Long Hội. Đừng để ta phải tự tay lấy mạng các ngươi!”

Vân Phong dừng lại, kéo Lăng Nguyệt vào một khe núi hẹp. “Hừ, Xích Huyết Nữ. Ngươi đúng là một con chó săn dai dẳng. Ngươi muốn Băng Tâm Quyết ư? Hãy tự đến mà lấy!”

Vừa dứt lời, Vân Phong tung ra hàng loạt Mê Hồn Tiêu – ám khí tẩm độc cực mạnh. Hàng chục chiếc phi tiêu lướt đi trong không khí, phát ra tiếng rít ghê người, buộc đội Huyết Ảnh Bộ phải dừng lại để phòng thủ.

“Chạy! Nơi này quá hẹp, kiếm pháp của ngươi khó phát huy. Ta sẽ yểm trợ!” Vân Phong ra lệnh.

Lăng Nguyệt không cần hắn nói lần thứ hai. Nàng biết, trong tình thế này, chỉ có phối hợp mới sống sót. Nàng chạy lên trước, đột nhiên xoay người, dồn nội lực vào Hàn Phong Kiếm, tung ra chiêu Băng Phách Trảm về phía trước.

Kiếm khí băng lạnh tạo thành một bức tường hơi nước đông cứng, chặn đứng bước tiến của Huyết Ảnh Bộ. Hai người nhanh chóng thoát ra khỏi khe núi và tiếp tục lao về phía trước.

“Chúng ta không thể chạy mãi. Phía trước là Huyền Không Vực, một vực sâu hiểm trở. Nếu vượt qua được, chúng ta sẽ tạm thời cắt đuôi chúng,” Vân Phong nói, giọng đầy mệt mỏi.

Lăng Nguyệt gật đầu, cắn răng dốc hết sức bình sinh. Nàng bắt đầu cảm thấy sự giao thoa kỳ lạ giữa kiếm khí băng hàn của mình và sức mạnh bí ẩn từ Vân Ảnh Đao của Vân Phong, một sự kết hợp giữa chính phái và tà đạo, giữa ánh sáng và bóng tối...


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×