băng tâm kiếm ảnh

Chương 13: Băng Tuyết Hóa Xuân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

: Rời Xa Kiếm Ảnh

Sau khi Quỷ Diện Nhân – Cố Vân Hải bị phong ấn và Hàn Băng Thần Kiếm được an toàn trong tay Lăng Nguyệt, giang hồ dần lấy lại sự bình yên. Sự sụp đổ của các Hộ Pháp và sự tan rã của Hắc Long Hội diễn ra nhanh chóng. Lăng Nguyệt, với sự hỗ trợ của Vân Phong, đã công bố bí mật về Quỷ Diện Nhân và Cung Liệt, đưa ra bằng chứng từ Thiên Cơ Đồ, giúp các môn phái chính phái hiểu rõ chân tướng và cùng nhau dẹp yên tàn dư.

Tuy nhiên, Lăng Nguyệt và Vân Phong không chọn ở lại chốn võ lâm để nhận danh vọng. Họ đã có đủ những trận chiến sinh tử, và điều họ khao khát lúc này là một cuộc sống bình yên, đúng như lời thề dưới ánh trăng.

Họ cùng nhau trở về một vùng thôn quê yên tĩnh ở phía Nam, cách xa sự ồn ào và phức tạp của giang hồ. Vùng đất này có những ngọn đồi xanh mướt, những dòng suối trong vắt, và những ngôi nhà tranh giản dị.

Lăng Nguyệt cất Hàn Băng Thần Kiếm vào một rương gỗ quý, phong ấn bằng kiếm khí của mình, cất giấu sâu dưới nền nhà mới của họ. Băng Tâm Quyết cũng được nàng cất giữ cẩn thận. Nàng muốn quên đi thân phận nữ hiệp, nữ kiếm khách, và trở thành một người phụ nữ bình thường.

Vân Phong dùng số tiền ít ỏi còn lại, cùng với số tài sản chân chính hắn kiếm được từ trước, mua một mảnh đất nhỏ ven suối và một căn nhà gỗ cũ. Hắn, người từng là hậu nhân của Vân Tông lừng lẫy, bậc thầy về ám khí và khinh công, giờ đây học cách làm ruộng, trồng rau và sửa chữa nhà cửa.

Mỗi ngày, Lăng Nguyệt thức dậy sớm để nấu cơm, còn Vân Phong đi ra suối kéo nước. Cả hai cùng nhau vá lại mái nhà, đắp lại tường rào. Cuộc sống mới không có những pha đấu kiếm ngoạn mục, không có những bí kíp võ lâm, nhưng lại tràn đầy những khoảnh khắc ấm áp và chân thật.

Một buổi sáng, khi Lăng Nguyệt đang ngồi vá áo dưới hiên nhà, Vân Phong mang về một bó hoa dại tím biếc.

“Đây là hoa Hương Vân Thảo. Nó mọc ven suối, rất đẹp,” hắn nói, đặt bó hoa vào tay nàng.

Lăng Nguyệt mỉm cười, nụ cười hiếm hoi và thuần khiết. “Cảm ơn chàng. Nó đẹp lắm.”

“Ta cũng làm được một việc không tệ,” Vân Phong nói, vẻ mặt tự hào.

“Là gì?”

“Ta đã vá lại chiếc rổ đựng thóc. Giờ nó không bị chuột gặm nữa.”

Lăng Nguyệt bật cười thành tiếng. Tiếng cười trong trẻo, ngân vang, khác hẳn với vẻ lạnh lùng băng giá ngày xưa.

Thử Thách Của Đời Thường

Tuy nhiên, cuộc sống bình yên không kéo dài mà không có thử thách. Thử thách lần này không phải là kiếm pháp hay ám khí, mà là những vấn đề vụn vặt của đời thường mà họ chưa từng trải qua.

Một lần, Vân Phong mua nhầm một con lợn con bị bệnh. Hắn dùng hết kiến thức về dược lý của Vân Tông để cứu chữa, nhưng lại không thể thành công. Hắn cảm thấy bực bội và thất vọng.

“Ta có thể đối phó với sát thủ mạnh nhất của Hắc Long Hội, nhưng lại không cứu được một con vật nhỏ!” Vân Phong than thở, đập tay vào bàn.

Lăng Nguyệt ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. “Vân Phong. Kiếm pháp và ám khí không giải quyết được mọi vấn đề. Có những thứ, cần sự kiên nhẫn và sự hiểu biết khác.”

“Vậy ta phải làm gì?”

“Hãy hỏi những người hàng xóm. Họ đã sống ở đây cả đời, họ biết cách nuôi dưỡng và chữa trị những bệnh vặt. Chàng đã quen với việc chiến đấu một mình, giờ hãy học cách nhờ vả và tin tưởng người khác,” Lăng Nguyệt nói.

Vân Phong ngẫm nghĩ một lúc. Hắn, người từng không tin ai ngoài bản thân mình, giờ đây phải học cách giao tiếp với những người phàm trần. Hắn miễn cưỡng đi đến nhà hàng xóm, hỏi kinh nghiệm. Người hàng xóm, một lão nông hiền lành, đã chỉ cho hắn một bài thuốc dân gian đơn giản.

Sau vài ngày, con lợn con khỏe lại. Vân Phong cảm thấy nhẹ nhõm và biết ơn. Hắn nhận ra, sự phức tạp của giang hồ không bằng sự giản đơn nhưng cần thiết của cuộc sống.

Lăng Nguyệt cũng có thử thách của riêng mình. Vốn lớn lên ở núi tuyết, nàng không biết cách nội trợ, nấu nướng. Món cơm nàng nấu thường xuyên bị khê hoặc quá nhão.

Một đêm, Vân Phong ăn hết bát cơm khê của nàng. Lăng Nguyệt thấy có lỗi.

“Chàng không cần cố gắng ăn đâu. Em sẽ làm lại món khác,” nàng nói, cảm thấy muốn khóc.

Vân Phong đặt bát xuống, nắm lấy tay nàng. “Nguyệt nhi. Em là đệ tử của Kiếm Thánh, em là người duy nhất trên đời này có thể điều khiển Hàn Băng Thần Kiếm, và em đã cứu cả ta và giang hồ. Chàng không quan tâm cơm có khê hay không. Chàng chỉ cần em ở đây, bình an.”

Hắn ôm nàng vào lòng. “Chúng ta sẽ học cùng nhau. Em dạy ta cách điều hòa nội lực Băng Phách để rèn luyện sự kiên nhẫn, ta dạy em cách dùng lửa để nấu cơm.”

Tình yêu của họ đã trở thành một sức mạnh mới, giúp họ vượt qua mọi khó khăn. Họ không còn là kiếm khách và sát thủ nữa, mà là một cặp vợ chồng trẻ đang học cách sống.

Lời Thề Đồng Tâm

Một tháng sau, căn nhà gỗ đã được sửa chữa hoàn chỉnh. Vân Phong tổ chức một buổi lễ nhỏ, chỉ có hai người, để chính thức thực hiện lời thề ước trên cầu đá Thiên Đoạn.

Dưới ánh trăng rằm, Vân Phong nắm tay Lăng Nguyệt, chiếc nhẫn Vân Tông lấp lánh trên tay nàng.

“Lăng Nguyệt. Từ khi ta còn nhỏ, cuộc đời ta chỉ có thù hận, cô độc, và sát khí. Chính nhờ có em, mà giờ đây ta mới biết được thế nào là bình yên, là tin tưởng, là tình yêu. Em là băng tuyết đã hóa giải ngọn lửa hận thù trong lòng ta.”

Lăng Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt nàng dịu dàng và đầy yêu thương. “Vân Phong. Cuộc đời ta chỉ có kiếm, băng, và trách nhiệm. Chính chàng đã dạy ta cách sống, cách yêu, và mang mùa xuân đến trái tim ta. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua sinh tử, và giờ đây, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng cuộc đời.”

Họ trao nhau nụ hôn nồng cháy, nụ hôn của hai con người đã tìm thấy nhau giữa bão táp giang hồ.

Họ quyết định sẽ dùng kiến thức của mình để giúp đỡ những người xung quanh, không phải bằng cách chiến đấu, mà bằng cách chữa bệnh, giúp đỡ người nghèo. Vân Phong dùng kiến thức dược lý, Lăng Nguyệt dùng nội lực Băng Phách để cứu người.

Cuộc sống mới bắt đầu, không có kiếm ảnh, chỉ có tình yêu. Họ biết, dù cho giang hồ có nổi sóng trở lại, họ sẽ luôn có nhau, sức mạnh từ Băng Tâm Kiếm và Vân Ảnh Đao đã chuyển hóa thành sức mạnh của tình yêu, của sự sẻ chia và đồng lòng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×