băng tâm kiếm ảnh

Chương 12: Hàn Băng Phá Trận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc hành trình trượt xuống Thủy Tinh Thạch Mạch là thử thách cam go nhất từ trước đến nay đối với Lăng Nguyệt và Vân Phong. Hành lang dốc đứng gần như thẳng đứng, được hình thành từ vô số tinh thể thạch anh và băng đá, sâu hun hút dẫn xuống lòng đất. Hai người phải dùng toàn bộ khinh công và nội lực để bám víu và kiểm soát tốc độ trượt, tránh bị những tảng đá nhọn sắc cứa vào người. Luồng khí lạnh từ Thạch Mạch không ngừng tuôn ra, không chỉ gây tê buốt mà còn có xu hướng phân tách hai người, thách thức sự gắn kết của họ. Lăng Nguyệt cảm nhận rõ ràng nội lực Băng Phách Tâm Pháp của mình bị áp chế, trong khi sát khí trong nội công của Vân Phong lại bị kích thích, suýt chút nữa khiến hắn mất kiểm soát.

Vân Phong nghiến răng, cố gắng giữ chặt tay Lăng Nguyệt. “Cơ quan ở đây không phải là bẫy kiếm, mà là bẫy tâm. Nó đang cố gắng lợi dụng những điểm yếu sâu thẳm nhất trong lòng chúng ta để tách rời và tiêu diệt!” Hắn thấy ảo ảnh về việc Lăng Nguyệt đang dần buông tay, ánh mắt lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Cơn thịnh nộ và sự sợ hãi bị bỏ rơi bùng lên trong lòng hắn.

Lăng Nguyệt lập tức nhận ra sự nguy hiểm. Nàng dồn toàn bộ ý chí và tình yêu vào chiếc nhẫn Vân Tông mà hắn đã trao, đồng thời truyền một luồng nội lực Băng Phách thuần khiết, ôn hòa vào cơ thể Vân Phong. Luồng khí lạnh nhưng mang theo sự thanh khiết đã trấn áp được sát khí đang trỗi dậy trong hắn. “Vân Phong! Tin tưởng ta! Chúng ta đã thề! Luồng khí lạnh này sẽ không tách được chúng ta!” Nàng rút hộp Băng Tâm Quyết ra, dùng Hàn Phong Kiếm chạm vào. Lập tức, hộp gỗ và thanh kiếm phát ra ánh sáng lam nhạt, lan tỏa khắp Thạch Mạch. Luồng ánh sáng này tạo ra một vòng xoáy bảo vệ quanh hai người, hóa giải áp lực địa chất và luồng khí phân tách. Nhờ sự cộng hưởng của Băng Tâm Quyết, tốc độ trượt của họ trở nên ổn định và có kiểm soát hơn.

Sau một quãng đường dài như vô tận, họ đột ngột rơi xuống một căn phòng đá rộng lớn. Lòng đất sâu thẳm, lạnh buốt. Chính giữa căn phòng là một đài đá cao, trên đó, một thanh kiếm uy nghi đang được phong ấn. Đó chính là Hàn Băng Thần Kiếm huyền thoại. Ánh sáng lam nhổng từ thân kiếm chiếu rọi căn phòng, tạo nên một khung cảnh vừa linh thiêng vừa đáng sợ. Quanh đài đá là hàng ngàn bùa chú phong ấn cổ xưa, được khắc trên đá, tạo thành Cửu Cung Tuyệt Trận – trận pháp phong ấn cuối cùng của Thiên Tông Cổ Môn.

Lăng Nguyệt và Vân Phong vừa kịp đứng vững, một tiếng cười the thé, kinh hồn vang lên từ lối vào. Quỷ Diện Nhân đã đến. Hắn mặc áo bào đen trùm kín người, toàn thân bốc ra hắc khí cuồn cuộn. Hắn đã vượt qua tất cả cơ quan bẫy rập với sự tàn bạo và liều lĩnh, dựa vào Hắc Ma Công thâm hậu. “Quả nhiên là các ngươi! Các ngươi đã dẫn ta đến đây! Đệ tử Kiếm Thánh và con trai kẻ phản đồ! Các ngươi là chiếc chìa khóa hoàn hảo!” Giọng hắn khàn đặc, đầy vẻ tham lam và điên loạn.

“Quỷ Diện Nhân! Ngươi là kẻ phản bội Thiên Tông!” Vân Phong hét lên, Vân Ảnh Đao chĩa thẳng vào hắn. “Ngươi đã giết tổ tiên ta! Ngươi phải trả giá!”

Quỷ Diện Nhân cười lớn. “Phản bội? Không! Ta chỉ đang đòi lại những gì vốn dĩ thuộc về ta! Vân Phong, ta sẽ cho ngươi biết một bí mật động trời: Ta chính là Cố Vân Hải, đệ tử duy nhất còn lại của Thiên Tông Lão Nhân, và là anh ruột của Kiếm Thánh Cố Trường Phong!” Lời tuyên bố này như một tiếng sét đánh ngang tai Lăng Nguyệt. Quỷ Diện Nhân chính là sư thúc của nàng, một người mang trong mình dòng máu Thiên Tông mà Lão Nhân đã cảnh báo!

“Sư… sư thúc?” Lăng Nguyệt run rẩy.

“Đúng vậy, Nguyệt nhi bé bỏng! Cha ngươi đã bị ta làm bị thương, buộc phải phong ấn Kiếm Phủ và phải dùng Băng Tâm Quyết để bảo vệ nó. Ta đã dùng Hắc Ma Công để sống sót và đợi ngày này! Giờ thì, giao Băng Tâm Quyết cho ta! Cùng với Thiên Cơ Đồ, ta sẽ hấp thụ sức mạnh của Hàn Băng Thần Kiếm và thống trị toàn bộ võ lâm!” Quỷ Diện Nhân lao tới, hắc khí biến thành hai cánh tay khổng lồ, muốn chộp lấy họ.

Lăng Nguyệt và Vân Phong lập tức đứng sát vào nhau. “Không có thời gian đâu! Phải kích hoạt phong ấn ngay!” Vân Phong hô. Họ dồn toàn bộ nội lực vào Băng Tâm Quyết và Thiên Cơ Đồ, đặt chúng lên đài đá theo chỉ dẫn cuối cùng trên Thiên Cơ Đồ. Hai bảo vật lập tức phát ra ánh sáng cực mạnh, kích hoạt Cửu Cung Tuyệt Trận.

Trận pháp phong ấn bắt đầu quay, tạo ra một luồng năng lượng khổng lồ. Hàn Băng Thần Kiếm trên đài đá bắt đầu rung chuyển, kiếm khí băng lạnh lan tỏa khắp phòng. “Ngăn chúng lại!” Quỷ Diện Nhân gầm lên, Hắc Ma Công bộc phát mạnh mẽ, cố gắng phá vỡ trận pháp. Hắn biết, nếu phong ấn được kích hoạt hoàn toàn, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội chạm vào Thần Kiếm.

Vân Phong và Lăng Nguyệt không thể lùi bước. Họ cùng nhau rút kiếm và đao, lao vào chặn Quỷ Diện Nhân. “Hợp nhất! Băng Hỏa Vô Cực!” Lăng Nguyệt hét lên. Luồng kiếm khí Băng Phách của nàng và đao khí Vân Ảnh của Vân Phong hòa quyện vào nhau, tạo thành một cơn bão năng lượng nóng lạnh đan xen, tấn công vào điểm yếu của Hắc Ma Công. Sự kết hợp này là đỉnh cao của sự tin tưởng và tình yêu của họ, sức mạnh của chính nghĩa và hận thù đã dung hòa, tạo nên sức mạnh cân bằng.

Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên. Lăng Nguyệt và Vân Phong bị đẩy văng ra, nhưng Quỷ Diện Nhân cũng bị chặn lại, không thể tiến vào đài đá. Hắn nhìn vào hai người với ánh mắt kinh ngạc và thù hận tột cùng. Hắn nhận ra, sự kết hợp của tình yêu và chính nghĩa trong họ mạnh hơn Hắc Ma Công của hắn. Hắn điên cuồng dồn toàn bộ tàn lực vào một đòn cuối cùng: Hắc Long Trảo, một luồng hắc khí hình rồng, lao về phía Lăng Nguyệt và Vân Phong.

Họ nhắm mắt lại, ôm chặt lấy nhau. Đúng lúc đó, Hàn Băng Thần Kiếm được kích hoạt hoàn toàn. Thanh kiếm đột ngột bay lên không trung, phát ra một luồng ánh sáng trắng bạc cực mạnh, đẩy lùi Hắc Long Trảo. Sức mạnh của Thần Kiếm là vô biên, nó không tấn công Quỷ Diện Nhân, mà chỉ phong ấn hắn lại. Luồng ánh sáng bao bọc lấy Quỷ Diện Nhân, hắn bị đóng băng trong tinh thể băng, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ điên loạn và tham lam. Phong ấn đã được kích hoạt.

Thần Kiếm sau đó từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng đáp vào tay Lăng Nguyệt. Nàng cảm nhận được một luồng năng lượng tinh khiết, mạnh mẽ truyền vào cơ thể, chữa lành mọi vết thương và nâng cao nội lực. Quỷ Diện Nhân đã bị phong ấn, Hắc Long Hội bị mất đi thủ lĩnh. Ân oán giang hồ đã được giải quyết.

Sau khi mọi thứ lắng xuống, Lăng Nguyệt và Vân Phong nhìn nhau. Vượt qua bao khó khăn, họ đã chiến thắng. Họ đã hoàn thành sứ mệnh của Kiếm Thánh và Vân Tông. Vân Phong nhìn người anh trai của Kiếm Thánh đang bị phong ấn, lòng thù hận đã tan biến, chỉ còn lại sự thương cảm cho một kẻ bị quyền lực làm cho tha hóa. Anh tháo nhẫn Vân Tông, hôn lên trán Lăng Nguyệt. “Chúng ta đã làm được, Lăng Nguyệt. Đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.” Họ cùng nhau rời khỏi Bảo Khố, bỏ lại sau lưng mọi thù hận và bí mật của quá khứ, hướng đến một cuộc sống bình yên mới mà họ đã thề hẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×