Thâm Nhập Tiên Trang
Vân Thủy Tiên Trang nằm uy nghi bên bờ hồ Giang Nam, nổi bật với kiến trúc tinh xảo, những hồ sen rộng lớn và các mái ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Nơi đây thoạt nhìn đúng như tên gọi, là chốn bồng lai tiên cảnh, hoàn toàn trái ngược với những vùng núi tuyết hay hang động ẩm thấp mà Lăng Nguyệt và Vân Phong vừa đi qua.
Tuy nhiên, đối với hai người, vẻ ngoài tráng lệ này chỉ làm tăng thêm sự cảnh giác. Vân Phong đã dặn dò Lăng Nguyệt kỹ lưỡng: “Giang hồ càng bình yên thì nội tình càng hỗn loạn. Chúng ta đến đây không phải là khách, mà là thợ săn.”
Trước khi đến cổng Tiên Trang, họ thay đổi trang phục. Lăng Nguyệt mặc bộ đồ vải thô màu lam nhạt sạch sẽ, che đi vết thương ở sườn. Vân Phong khoác lên mình một bộ đồ gấm đen đơn giản, khiến vẻ ngoài phong trần của hắn trở nên điềm tĩnh hơn. Quan trọng nhất, họ đã giấu Băng Tâm Quyết vào một nơi an toàn: một chiếc hộp thiếc nhỏ được Vân Phong khéo léo gắn vào lưng áo giáp da mà Lăng Nguyệt đang mặc bên trong.
Họ giả danh là một cặp vợ chồng thương nhân từ phương Bắc đến Giang Nam tìm mua lụa quý, tiện thể ghé thăm Trang chủ Cung Liệt – người nổi tiếng hiếu khách và có quan hệ rộng rãi.
Cổng Tiên Trang có hai thị vệ đứng gác, trang phục chỉnh tề, ánh mắt sắc bén.
“Hai vị có thiệp mời không?” Một thị vệ hỏi, giọng nói cứng rắn.
Vân Phong bước tới, nở một nụ cười xã giao hoàn hảo, khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. “Chúng tôi là vợ chồng Thương nhân Vân Trạch, từ Lũng Tây đến. Nghe danh Trang chủ đã lâu, muốn cầu kiến để bàn chuyện làm ăn và dâng lên một chút lễ mọn.”
Hắn đưa ra một túi tiền vàng. Thị vệ nhận lấy, trọng lượng của nó khiến gã nheo mắt hài lòng.
“Thì ra là Vân phu nhân và Vân công tử. Mời vào,” thị vệ ra hiệu. “Nhưng Trang chủ đang tiếp khách quan trọng, hai vị hãy vào phòng khách chờ.”
Lăng Nguyệt và Vân Phong liếc nhìn nhau. “Tiếp khách quan trọng?”
Khi bước vào bên trong, Lăng Nguyệt kinh ngạc trước sự xa hoa của Tiên Trang. Tiên Trang không chỉ là một khu nhà, mà là một quần thể kiến trúc đồ sộ, với hàng trăm người hầu, thị vệ qua lại. Điều đáng chú ý là, có rất nhiều khách lữ hành và võ sĩ đang lưu trú, họ ăn mặc đủ mọi phong cách, từ hào nhoáng đến kín đáo. Đây quả thực là nơi giao lưu của giới giang hồ, phức tạp hơn họ tưởng rất nhiều.
“Nhớ lấy, chúng ta là Vân Trạch và phu nhân. Đừng để lộ bất cứ chi tiết nào về võ công,” Vân Phong thì thầm bên tai Lăng Nguyệt.
Họ được dẫn vào một phòng khách nhỏ, bày biện trang nhã. Sau một khắc chờ đợi, một người quản gia già bước vào.
“Xin chào Vân phu nhân và Vân công tử. Trang chủ vừa kết thúc buổi gặp mặt quan trọng, ngài đã sẵn sàng tiếp kiến hai vị. Mời đi theo ta.”
Cuộc Gặp Gỡ Với Cung Liệt
Phòng tiếp kiến của Trang chủ Cung Liệt nằm ở khu vực trung tâm Tiên Trang, bên cạnh một hồ cá Koi khổng lồ. Trang chủ Cung Liệt ngồi ở vị trí chủ tọa, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, dáng người phúc hậu, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt nhỏ nhưng sắc sảo, luôn nở một nụ cười hiền hậu. Ông ta mặc một bộ gấm lụa màu vàng nhạt, trông rất thư thái và quyền quý.
“Hoan nghênh, hoan nghênh. Khách phương xa đến là niềm vinh hạnh của Tiên Trang này!” Cung Liệt đứng dậy, bước tới bắt tay Vân Phong một cách nhiệt thành.
“Thất lễ rồi, Trang chủ Cung Liệt. Chúng tôi đến đây chỉ vì lòng ngưỡng mộ. Mong Trang chủ không trách tội vì sự đường đột này,” Vân Phong cúi đầu chào, biểu hiện vô cùng khiêm nhường.
“Không sao, không sao. Người làm ăn chân chính thì luôn được chào đón. Mời ngồi,” Cung Liệt vừa nói vừa đưa mắt đánh giá Lăng Nguyệt, ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút trên gương mặt nàng, nhưng nhanh chóng chuyển đi.
Trong lúc trao đổi xã giao, Lăng Nguyệt quan sát Cung Liệt. Vẻ ngoài của ông ta quả thực rất đáng tin cậy, nụ cười lúc nào cũng thường trực, lời nói từ tốn, không chút sơ hở. Nhưng Lăng Nguyệt chợt nhớ lời Kiếm Thánh dặn: “Lòng người hiểm độc hơn vạn lần cạm bẫy.”
Vân Phong khéo léo đưa câu chuyện sang đề tài buôn bán. Hắn tỏ ra là một thương nhân lão luyện, khiến Cung Liệt thích thú.
“Xem ra, Vân công tử là một người rất có tài năng. Ta rất sẵn lòng hợp tác với ngươi,” Cung Liệt cười nói. “Nhân tiện, ta nghe nói phu nhân ngươi là người phương Bắc, sao lại có vẻ ngoài thanh tú, thoát tục như tiên nữ vậy?”
Lăng Nguyệt cảm thấy lạnh sống lưng. Câu hỏi này không đơn thuần là lời khen. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh.
“Phu quân tôi hay đùa. Thiếp chỉ là tiện nữ ở vùng núi. Nhờ phúc khí của phu quân nên được ăn sung mặc sướng một chút thôi, thưa Trang chủ,” Lăng Nguyệt đáp, giọng nói mềm mại, đúng chất một phu nhân đoan trang.
Cung Liệt cười lớn, nhưng ánh mắt ông ta lại ánh lên một tia hoài nghi thoáng qua.
“Người phương Bắc mà có phong thái như phu nhân thì hiếm có lắm. Phu nhân có vẻ ngoài rất quen thuộc, dường như ta đã từng gặp ở đâu đó rồi,” Cung Liệt nói, tay vuốt chòm râu.
Vân Phong nhanh chóng ngắt lời, phá vỡ sự khó xử. “Trang chủ quá lời rồi. Nhưng nhân đây, tôi có một việc muốn cầu xin Trang chủ giúp đỡ.”
“Ngươi cứ nói.”
“Chúng tôi có nghe tin về một loại lụa quý hiếm, chỉ có ở vùng núi Kiếm Phủ. Tôi muốn hỏi Trang chủ xem có biết thông tin về con đường đi đến vùng núi đó không?” Vân Phong hỏi, cố tình nhắc đến "Kiếm Phủ".
Cung Liệt giật mình, nụ cười trên môi hơi cứng lại.
“Kiếm Phủ? Vùng núi đó quanh năm tuyết phủ, không có ai dám đặt chân tới, làm sao có lụa quý? Ngươi đã nghe tin đồn nhảm rồi, Vân công tử.” Cung Liệt đáp, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Vân Phong.
Vân Phong cũng nhìn thẳng lại, ánh mắt tĩnh lặng như nước. “Thật sao, Trang chủ? Nếu vậy thì tôi phải hủy bỏ chuyến đi này rồi. Tiếc quá.”
Cuộc nói chuyện kết thúc không lâu sau đó. Cung Liệt mời họ ở lại dùng bữa tối và hứa sẽ giới thiệu cho họ một số đối tác làm ăn khác.
Phần III: Manh Mối Trong Đêm
Sau khi được dẫn đến phòng nghỉ, Lăng Nguyệt và Vân Phong lập tức kiểm tra toàn bộ căn phòng.
“Hắn đang nghi ngờ chúng ta,” Lăng Nguyệt nói ngay khi cánh cửa đóng lại. “Đặc biệt là câu hỏi về Kiếm Phủ và ngoại hình của ta.”
“Đúng vậy. Sự dao động trong mắt hắn khi ta nhắc đến Kiếm Phủ đã xác nhận một phần nghi ngờ của ta. Hắn biết về nơi đó. Và hắn có vẻ ngoài phúc hậu, nhưng nội lực lại rất thâm hậu, ta cảm nhận được một luồng khí ẩn chứa sát khí rất nặng,” Vân Phong đáp.
Vân Phong nhanh chóng phát hiện ra một chi tiết nhỏ: có một chiếc kim nhỏ, gần như vô hình, được gắn dưới gầm bàn trà, hướng về phía họ.
“Khôi Lỗi Châm,” Vân Phong rút chiếc kim ra, ánh mắt lạnh lẽo. “Một loại công cụ nghe lén của giới tà phái. Hắn đã theo dõi cuộc trò chuyện của chúng ta.”
Lăng Nguyệt nắm chặt tay. “Vậy là hắn chính là gián điệp?”
“Chưa chắc. Nhưng chắc chắn hắn có liên hệ với Hắc Long Hội. Tối nay, chúng ta phải hành động. Ta sẽ đột nhập thư phòng của hắn để tìm Thiên Cơ Đồ và bằng chứng, còn ngươi phải cảnh giới và tìm kiếm một lối thoát dự phòng,” Vân Phong lên kế hoạch.
“Được. Nhưng hãy cẩn thận. Ta cảm thấy Cung Liệt không đơn giản như vẻ ngoài của hắn,” Lăng Nguyệt nói, ánh mắt kiên định.