băng tâm kiếm ảnh

Chương 4: Phong Vũ Mê Cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

: Băng Phong Cước Bộ

Sau ba ngày dưỡng thương và luyện tập hợp lực, Lăng Nguyệt và Vân Phong tiếp tục hành trình về phía Giang Nam. Vết thương của Lăng Nguyệt đã khép miệng, và nội công của Vân Phong đã được điều chỉnh, giúp hắn sử dụng Vân Ảnh Đao với sự kiểm soát tốt hơn, ít bị ảnh hưởng bởi sát khí tích tụ.

Họ không đi theo con đường lớn mà đi qua các vùng đồi núi hiểm trở và các khu rừng rậm ít người qua lại. Vân Phong, với kinh nghiệm sinh tồn và khả năng dò đường tuyệt vời của Vân Tông, đã vạch ra một lộ trình gần như không thể bị Hắc Long Hội dự đoán.

Tuy nhiên, Xích Huyết Nữ không phải là kẻ dễ đối phó. Ả đã đoán được hướng đi của họ và bố trí một loạt cạm bẫy tinh vi.

Khi đi qua một khu rừng thông già rậm rạp, Vân Phong đột nhiên kéo mạnh Lăng Nguyệt ngã xuống.

Xoẹt!

Hàng chục sợi tơ vô hình, sắc bén như lưỡi dao, vừa lướt qua vị trí đầu họ chỉ trong tích tắc. Những sợi tơ đó được giăng ngang cây, nếu không chú ý sẽ bị cắt đứt đầu.

“Thiên La Mạng,” Vân Phong thì thào, ánh mắt đầy cảnh giác. “Đây là một loại bẫy chết chóc của Bạch Hổ Bang, một băng nhóm khét tiếng ở phía Tây Nam, chúng đã bị Hắc Long Hội mua chuộc.”

“Làm sao ngươi biết?” Lăng Nguyệt hỏi, lòng không khỏi rùng mình.

“Ta đã từng giao đấu với thủ lĩnh Bạch Hổ Bang. Kiếm pháp của hắn không đáng ngại, nhưng loại bẫy này thì vô cùng hiểm độc,” Vân Phong trả lời, rồi hắn rút ra vài viên ám khí nhỏ, bắn lên không trung.

Keng! Keng!

Các ám khí va chạm vào những sợi tơ vô hình, phát ra tiếng kim loại nhỏ, giúp họ xác định được vị trí của lưới bẫy.

“Bọn chúng đang ở trên cây. Ít nhất mười tên,” Vân Phong nói.

Lăng Nguyệt nắm chặt Hàn Phong Kiếm. “Để ta mở đường. Ngươi yểm trợ ta bằng ám khí.”

Vân Phong gật đầu, lần này không hề phản đối. Hắn đã tin vào khả năng của nàng.

Lăng Nguyệt dồn Băng Phách Nội Lực vào Hàn Phong Kiếm. Nàng không tấn công kẻ địch, mà tấn công chính những sợi tơ. Kiếm khí băng hàn được nàng điều khiển thành một luồng năng lượng lạnh buốt, lướt ngang khu rừng.

Rắc! Rắc!

Những sợi tơ kim loại lập tức bị hơi lạnh làm cho giòn và đứt gãy. Khi lưới bẫy bị phá hủy, đám sát thủ Bạch Hổ Bang trên cây hoảng loạn, lộ ra vị trí.

Vút! Vút!

Vân Phong nhân cơ hội này tung ra Vân Ảnh Đao. Đao pháp của hắn giờ đây cực kỳ linh hoạt, kết hợp với khinh công, hắn lao vào giữa nhóm kẻ thù. Lăng Nguyệt cũng đồng thời tiến lên, kiếm pháp của nàng lạnh lùng, sắc bén, không hề khoan nhượng. Sự phối hợp của họ đã đạt đến mức hoàn hảo: Lăng Nguyệt phá vỡ phòng ngự, Vân Phong kết liễu nhanh chóng.

Chỉ sau một khắc trà, khu rừng lại trở nên tĩnh lặng.

“Kiếm pháp của ngươi có tiến bộ. Đặc biệt là cách dùng nội lực để hóa giải bẫy,” Vân Phong nhận xét khi cả hai tiếp tục di chuyển.

“Kiếm Thánh từng dạy, kiếm không chỉ dùng để giết người, mà còn dùng để bảo vệ và hóa giải. Ngươi cũng vậy, đao pháp của ngươi giờ đây có sự tiết chế hơn, không còn quá hung bạo.” Lăng Nguyệt đáp.

Họ nhìn nhau, trong ánh mắt có một sự thấu hiểu sâu sắc. Sự sinh tử đồng hành đã biến họ từ hai cá thể đơn độc thành một cặp bài trùng ăn ý.

Dấu Hiệu Phản Trắc

Sau khi thoát khỏi bẫy Bạch Hổ Bang, hai người tiếp tục di chuyển về phía Vân Thủy Tiên Trang. Trong đêm tối, họ nghỉ chân tại một ngôi miếu đổ nát. Lửa trại lại được nhóm lên.

Lăng Nguyệt lấy ra Băng Tâm Quyết, hộp gỗ vẫn còn nguyên vẹn.

“Ngươi nghĩ sao về Cung Liệt Trang chủ?” Vân Phong đột nhiên hỏi.

Lăng Nguyệt hơi giật mình. “Sư phụ ta tin tưởng ông ta. Ông ta là bạn tâm giao của sư phụ từ thời trẻ. Ông ta cũng là người nổi tiếng là chính trực, có uy tín cao trong giới võ lâm Giang Nam.”

Vân Phong khẽ thở dài. “Ta cũng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng trên đường đi, ta đã nghe ngóng được một số tin đồn.”

Hắn kể: Khoảng năm năm trở lại đây, Cung Liệt Trang chủ, một người luôn thanh liêm, đột nhiên bắt đầu mở rộng thế lực một cách cực đoan. Vân Thủy Tiên Trang từ chỗ chỉ là một nơi dưỡng sinh đã trở thành một trung tâm giao dịch binh khí và thông tin lớn. Điều đáng ngờ nhất là, hắn đã bí mật mua lại một số loại dược liệu quý hiếm, mà theo Vân Phong, chỉ có thể dùng để chế tạo Mê Tâm Độc – một loại chất độc làm tê liệt ý chí, thường được Hắc Long Hội sử dụng để khống chế con tin.

“Ngươi nghĩ... ông ta là gián điệp?” Lăng Nguyệt không dám tin vào tai mình.

“Không thể khẳng định. Nhưng Kiếm Thánh đã ẩn cư quá lâu, có thể ông ấy không biết sự thay đổi của người bạn mình. Hơn nữa, việc Hắc Long Hội có thể nhanh chóng truy đuổi chúng ta từ Kiếm Phủ đến tận đây, chứng tỏ chúng có một mạng lưới tai mắt cực kỳ lớn và hiệu quả.” Vân Phong chỉ vào hộp Băng Tâm Quyết. “Có lẽ, bí mật về bảo vật này không chỉ có một mình ngươi và Kiếm Thánh biết. Có thể ngay từ đầu, Cung Liệt đã biết và đang chờ đợi nó.”

Lời nói của Vân Phong như một gáo nước lạnh tạt vào niềm tin của Lăng Nguyệt. Nàng cảm thấy bối rối. Nếu Cung Liệt là người xấu, vậy nàng phải giao Băng Tâm Quyết cho ai?

“Nếu chúng ta không giao nó cho ông ta, ông ta sẽ là kẻ thù của chúng ta. Và nếu chúng ta giao, có thể là đưa bảo vật vào tay Quỷ Diện Nhân gián tiếp,” Lăng Nguyệt phân tích.

“Chúng ta sẽ không giao,” Vân Phong nói dứt khoát. “Chúng ta sẽ đến Vân Thủy Tiên Trang, nhưng không phải để giao Quyết. Chúng ta sẽ đến đó để xác nhận sự thật. Ngươi hãy dùng kiếm pháp của mình để cảm nhận lòng người. Nếu Cung Liệt có ý đồ xấu, ta sẽ yểm trợ ngươi để chúng ta thoát khỏi đó an toàn.”

“Vậy, mục tiêu của ngươi là gì?”

Vân Phong nhìn nàng. “Mục tiêu của ta vẫn là Thiên Cơ Đồ. Nếu Cung Liệt là gián điệp, chắc chắn hắn đã tiếp xúc với Quỷ Diện Nhân, và hắn sẽ biết cách mở Bảo Khố, nơi cất giấu Thiên Cơ Đồ.”

Lăng Nguyệt gật đầu. “Được. Chúng ta sẽ đến đó để tìm sự thật.”

Phần III: Khoảnh Khắc Lãng Mạn Dưới Ánh Sao

Đêm hôm đó, không khí trở nên ẩm ướt và lạnh hơn. Lăng Nguyệt, dù đã được băng bó, vẫn cảm thấy lạnh run vì vết thương chưa lành hẳn.

Vân Phong, đang ngồi thiền để hồi phục nội lực, nhận thấy điều đó. Hắn mở mắt, lấy trong túi đồ ra một chiếc áo khoác da mỏng.

“Mặc vào đi,” hắn nói, thảy chiếc áo về phía nàng. “Áo này được may bằng da thú vùng Tây Bắc, giữ nhiệt rất tốt.”

Lăng Nguyệt do dự một chút, rồi mặc vào. Chiếc áo còn vương lại hơi ấm và mùi hương bạc hà nhè nhẹ của Vân Phong.

“Cảm ơn,” nàng nói.

Cả hai im lặng một lúc. Bên ngoài miếu, ánh trăng mười sáu tròn vành vạnh, chiếu sáng lờ mờ.

“Nguyệt nhi,” Vân Phong đột nhiên lên tiếng, gọi nàng bằng cái tên thân mật mà chỉ có Kiếm Thánh từng gọi.

Lăng Nguyệt ngước nhìn hắn, hơi bất ngờ.

“Ngươi là người đầu tiên ta tin tưởng hoàn toàn trong mười năm qua,” hắn nói, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt kiên định nhưng chất chứa nỗi buồn sâu kín. “Từ khi gia tộc ta bị diệt, ta chỉ sống bằng thù hận và sự cảnh giác. Ngươi... ngươi đã mang lại sự yên bình kỳ lạ cho kiếm tâm của ta.”

Lăng Nguyệt cảm thấy má mình nóng lên. Nàng nhìn vào vết sẹo mờ trên mặt hắn, cảm nhận được sự cô độc mà hắn đã phải chịu đựng.

“Vân Phong,” Lăng Nguyệt đáp lại. “Ngươi không phải là kẻ tà ác. Sự chính trực của Kiếm Thánh đã thấm vào kiếm của ta, và nó mách bảo ta rằng, dưới lớp vỏ lạnh lùng của ngươi, ngươi là người tốt.”

Họ nhìn nhau, ngọn lửa trại reo tí tách, sưởi ấm cả cơ thể và tâm hồn. Khoảnh khắc ấy, giữa đống đổ nát và sự nguy hiểm rình rập, một sợi dây liên kết vô hình nhưng mạnh mẽ đã được tạo nên giữa hai người, vượt qua ranh giới của trách nhiệm và hận thù.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×