băng tâm kiếm ảnh

Chương 7: Hàn Băng Tương Dũng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giữa Cơn Bệnh Tật

Sau khi thoát khỏi Vân Thủy Tiên Trang, Lăng Nguyệt và Vân Phong phải chạy trốn suốt một đêm dài trong tình trạng ướt sũng. Sự mệt mỏi cùng với việc vết thương cũ tái phát và cơ thể bị nhiễm lạnh sau khi lặn dưới hồ sen đã khiến Lăng Nguyệt suy sụp.

Ngay khi tìm được một khu nhà hoang hẻo lánh để ẩn náu, Lăng Nguyệt ngã quỵ.

“Nguyệt nhi!” Vân Phong đỡ lấy nàng.

Lăng Nguyệt toàn thân nóng ran, môi tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Vết thương cũ ở sườn đã rỉ máu, và cơn sốt cao khiến nàng bắt đầu nói mê.

Vân Phong lập tức đốt lửa, xé quần áo của mình để lau khô người cho nàng. Hắn dùng nội lực của mình để truyền hơi ấm vào cơ thể Lăng Nguyệt, nhưng nội lực của hắn vẫn còn hỗn loạn sau trận chiến với Quỷ Diện Nhân, không thể sử dụng quá nhiều.

“Ngươi cần thuốc. Thân thể ngươi không chịu nổi sự đối kháng giữa băng khí và nhiệt độc,” Vân Phong lẩm bẩm, vẻ mặt đầy lo lắng. Vết sẹo trên mặt hắn dường như càng hằn sâu thêm dưới ánh lửa.

Hắn kiểm tra túi đồ, dược liệu mang theo đã dùng gần hết trong các trận chiến và để giải độc cho Lăng Nguyệt trước đó. Hắn chỉ còn lại một lọ thuốc nhỏ, là một viên Hồi Sinh Đan quý giá, mà hắn đã cất giữ từ khi rời Vân Tông, dùng để cứu mạng mình trong tình huống sinh tử cuối cùng.

“Không được, viên này chỉ chữa trị vết thương, không giải được bệnh hàn,” hắn gạt đi.

Vân Phong biết, trong tình huống này, hắn phải liều mạng đi tìm thuốc. Hắn nhìn vào ngọn lửa, rồi nhìn Lăng Nguyệt đang mê man, bàn tay hắn nắm chặt một chiếc nhẫn ngọc bội. Chiếc nhẫn này là vật gia truyền duy nhất còn sót lại của Vân Tông, vô giá đối với hắn.

“Nếu không có tiền, không thể mua được nhân sâm và dược liệu tốt nhất,” hắn nghiến răng. “Vân Tông đã mất, nhưng mạng sống của ngươi không thể mất.”

Vân Phong cẩn thận đặt Lăng Nguyệt xuống, đắp cho nàng chiếc áo da của mình. Hắn hôn nhẹ lên trán nàng – một hành động vô thức, đầy cảm xúc, rồi quay lưng bước ra khỏi căn nhà hoang, tan vào màn đêm.

Sự Hy Sinh Của Vân Phong

Vân Phong chạy như bay đến thị trấn gần nhất. Hắn tìm đến một tiệm thuốc lớn và kín đáo nhất, nằm khuất trong một con hẻm nhỏ.

Người chủ tiệm thuốc là một lão già râu bạc, trông có vẻ là một danh y có tài.

Vân Phong bước vào, không nói lời nào, hắn đặt chiếc nhẫn ngọc bội của Vân Tông lên bàn. Chiếc nhẫn được chạm khắc hình mây và rồng, phát ra ánh sáng cổ kính, khiến lão y sư lập tức kinh ngạc.

“Đây là... một bảo vật,” lão y sư nói, ánh mắt tham lam. “Ngươi muốn gì?”

“Ta muốn một liều thuốc chữa hàn độc và vết thương nhiễm trùng nặng nhất. Loại nhân sâm ngàn năm và tuyết liên bách thảo. Phải là loại tốt nhất!” Vân Phong nói, giọng dứt khoát.

“Ngươi có biết giá của những thứ này không? Ngay cả mười chiếc nhẫn này cũng chưa chắc mua được.”

“Chiếc nhẫn này là vật gia truyền của Vân Tông. Nó không chỉ là ngọc, mà còn là một tấm lệnh bài,” Vân Phong thì thầm, nói ra một mật ngữ mà chỉ những người trong giới võ lâm cao cấp mới biết.

Lão y sư lập tức thay đổi thái độ. Ánh mắt tham lam biến mất, thay vào đó là sự kính trọng. Lão y sư đã nhận ra thân phận thật của Vân Phong, hoặc ít nhất là nguồn gốc phi thường của hắn.

“Được. Ta sẽ lấy cho ngươi những thứ tốt nhất. Nhưng ta không muốn chiếc nhẫn của ngươi. Ngươi là hậu nhân của một môn phái lớn, không nên mất đi vật gia truyền. Ta chỉ muốn biết... có phải Hắc Long Hội lại bắt đầu hành động không?” Lão y sư hỏi.

Vân Phong gật đầu. “Chúng ta đang bị truy sát. Hãy nhanh lên!”

Lão y sư nhanh chóng bốc một liều thuốc lớn, dặn dò Vân Phong cách sắc thuốc và thoa thuốc. Lão còn đưa thêm cho hắn một chiếc mặt nạ che mặt và một bộ quần áo mới, vì biết hắn đang gặp nguy hiểm.

Khi Vân Phong quay về, Lăng Nguyệt đang hấp hối. Hắn không chần chừ, lập tức sắc thuốc và giúp nàng uống. Hắn cởi áo, ôm chặt lấy nàng, dùng cơ thể mình sưởi ấm cho nàng, đồng thời dùng nội công còn sót lại để dẫn dắt dược lực lan tỏa khắp kinh mạch.

Sự lạnh lẽo của Băng Phách Kiếm trong cơ thể Lăng Nguyệt đang chiến đấu với hàn độc và sốt cao. Vân Phong phải dốc hết sức mình để giữ cho nàng không bị tẩu hỏa nhập ma.

Suốt một đêm, Vân Phong thức trắng. Hắn cứ ôm Lăng Nguyệt như vậy, truyền hơi ấm và sức sống cho nàng, chấp nhận sự kiệt sức của chính mình. Chỉ đến khi hơi thở của Lăng Nguyệt dần ổn định, mồ hôi ướt đẫm trên trán nàng, Vân Phong mới nhắm mắt, mệt mỏi nhưng thanh thản.

Quyết Định Chung Cục

Sáng hôm sau, Lăng Nguyệt tỉnh dậy. Cơn sốt đã giảm, và vết thương của nàng đã dịu đi rất nhiều. Nàng cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm và tràn đầy sinh lực.

Nàng nhìn thấy Vân Phong đang ngủ gục bên cạnh mình. Gương mặt hắn tái nhợt vì kiệt sức, áo quần ướt đẫm mồ hôi lạnh. Bên tay hắn, chiếc nhẫn ngọc bội vẫn còn đó, nhưng chiếc áo da đã được đắp lên người nàng. Nàng hiểu rằng, Vân Phong đã không ngần ngại hy sinh mạng sống của mình để cứu nàng.

Lăng Nguyệt nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên mặt hắn. Cảm giác lạnh lùng và gai góc mà nàng từng cảm nhận về hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ấm áp và tin tưởng tuyệt đối.

Khi Vân Phong tỉnh dậy, hắn thấy Lăng Nguyệt đang nhìn mình, ánh mắt tràn đầy tình cảm và biết ơn.

“Ngươi tỉnh rồi,” hắn nói, giọng khàn đặc.

“Cảm ơn ngươi, Vân Phong. Ta nợ ngươi một mạng,” Lăng Nguyệt nói, giọng nàng yếu ớt nhưng kiên định.

“Ngươi không nợ ta,” Vân Phong lắc đầu. “Chúng ta là đồng đội. Ta đã hứa sẽ bảo vệ ngươi đến khi hoàn thành sứ mệnh.”

“Sứ mệnh,” Lăng Nguyệt lặp lại. “Vân Phong, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Sư phụ ta tin Cung Liệt, nhưng Cung Liệt đã phản bội. Ta không thể tin tưởng bất kỳ ai khác trong giang hồ này. Băng Tâm Quyết không thể giao cho một kẻ không quen biết nào nữa.”

Lăng Nguyệt ngồi thẳng dậy, ánh mắt nàng sắc lạnh, quyết tâm.

“Chúng ta sẽ không tìm người giao Quyết nữa. Chúng ta sẽ tự mình hoàn thành sứ mệnh này. Ngươi muốn Thiên Cơ Đồ để rửa hận, ta muốn bảo vệ giang hồ. Chúng ta sẽ cùng nhau đến Huyền Cơ Bảo Khố!”

Vân Phong kinh ngạc. “Ngươi nói gì? Bảo Khố là một huyền thoại, không ai biết nó ở đâu!”

“Sư phụ ta đã nói, Băng Tâm Quyết là chìa khóa. Và ta đã nhận ra, Kiếm Thánh đã truyền lại cho ta một thứ quan trọng hơn cả kiếm pháp: Hàn Băng Tâm Pháp – một phần của Băng Tâm Quyết không thể ghi chép, nó nằm trong nội công của ta.”

Lăng Nguyệt giải thích. “Sau khi ta bị bệnh, ta đã vô tình sử dụng Hàn Băng Tâm Pháp để chống lại hàn độc, và nó đã phát ra một luồng khí đặc biệt. Ta tin rằng, luồng khí này, khi kết hợp với Băng Tâm Quyết thực thể, có thể chỉ đường đến Bảo Khố.”

Vân Phong nhìn nàng. Hắn thấy một Lăng Nguyệt khác hẳn: không còn ngây thơ, yếu đuối, mà đầy mạnh mẽ và quyết đoán.

“Ngươi sẵn lòng tin tưởng ta đến vậy sao? Ngươi biết đó, nếu chúng ta đi tìm Bảo Khố, Hắc Long Hội sẽ đuổi theo chúng ta đến cùng trời cuối đất,” Vân Phong hỏi.

“Chính vì vậy. Nếu ta giao Quyết, ta chỉ đang trì hoãn cuộc chiến. Nếu ta tự mình đến Bảo Khố, ta sẽ kết thúc nó. Và ta tin ngươi, Vân Phong,” Lăng Nguyệt nói, ánh mắt chứa đựng tình cảm sâu sắc. “Ta tin rằng, chúng ta sẽ cùng nhau rửa hận và cứu vớt giang hồ.”

Vân Phong mỉm cười, một nụ cười chân thật và ấm áp đầu tiên. Hắn gật đầu. “Được. Nếu đã là quyết định của người bảo vệ Băng Tâm Quyết, ta, hậu nhân Vân Tông, sẽ cùng ngươi đi đến cuối con đường. Từ giờ, chúng ta không chỉ là đồng đội, mà là cộng sự sinh tử, Lăng Nguyệt.”

Họ cùng nhau đứng dậy, cùng nhau nhìn về phía trước, nơi con đường tìm kiếm Huyền Cơ Bảo Khố đầy rẫy chông gai và hiểm nguy đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×