băng tâm kiếm ảnh

Chương 8: Cổ Mộ Phù Đồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Truy Tìm Dấu Vết Cổ Xưa

Sau khi thoát chết, quyết định tự mình tìm kiếm Huyền Cơ Bảo Khố đã định hướng lại toàn bộ hành trình của Lăng Nguyệt và Vân Phong. Bằng cách sử dụng Hàn Băng Tâm Pháp, Lăng Nguyệt cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, tương đồng với nội lực của mình, đang phát ra từ phía Tây Bắc.

“Phương hướng là Tây Bắc. Cách đây rất xa,” Lăng Nguyệt chỉ tay lên bản đồ thô sơ mà Vân Phong đã vẽ. “Đó là vùng núi Tần Lĩnh, nơi có nhiều di tích cổ xưa.”

Vân Phong đã quen với sự quyết đoán của nàng. “Nếu đó là nơi Bảo Khố ẩn giấu, chắc chắn Hắc Long Hội cũng đã từng tìm kiếm. Chúng ta phải nhanh chóng và thận trọng hơn.”

Họ bắt đầu hành trình mới, băng qua các cánh rừng và dãy núi. Lần này, họ không còn lẩn trốn một cách vô định nữa, mà di chuyển có mục đích, nhờ vào sự chỉ dẫn từ nội công của Lăng Nguyệt.

Sau nhiều ngày đêm hành tẩu, Hàn Băng Tâm Pháp của Lăng Nguyệt dẫn họ đến một khu vực hẻo lánh, được biết đến là Thiên Mộ Cốc – một thung lũng bị bỏ hoang, nơi từng là khu vực an táng cổ xưa.

Khi bước vào thung lũng, họ cảm nhận được một luồng khí âm u, lạnh lẽo bao trùm. Luồng khí này không giống với hơi lạnh từ Băng Phách Kiếm, mà là sự lạnh lẽo của cái chết.

“Nơi này có vẻ là một bãi chiến trường cổ xưa. Ta cảm nhận được sự oán hận rất lớn,” Vân Phong nói, Vân Ảnh Đao đã nằm sẵn trong tay hắn.

Lăng Nguyệt đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận được Băng Tâm Quyết trong hộp thiếc đang rung lên nhẹ nhàng, và luồng khí lạnh từ nội công của nàng cũng mạnh mẽ hơn.

“Bảo Khố không nằm ở đây. Nhưng có vẻ nơi này liên quan đến Thiên Tông Cổ Môn,” Lăng Nguyệt nói.

Sau khi đi sâu vào thung lũng, họ phát hiện ra một Phù Đồ (tháp đá) cổ kính, được xây dựng bằng những khối đá đen to lớn, trên đó khắc đầy những ký hiệu lạ lùng. Đây là kiến trúc hoàn toàn khác so với bất kỳ kiến trúc nào trong giang hồ.

“Đây là kiến trúc của Thiên Tông Cổ Môn!” Vân Phong kinh ngạc. “Vân Tông ta có lưu truyền một số ký hiệu cổ, và những ký hiệu trên Phù Đồ này hoàn toàn trùng khớp!”

Phù Đồ có vẻ là một lăng mộ cổ hoặc một nơi thờ cúng. Ở chân tháp, có một phiến đá lớn bị nứt vỡ, lộ ra một khe hở.

Lăng Nguyệt tiến lại gần. Nàng đưa tay chạm vào phiến đá, dồn Hàn Băng Tâm Pháp vào đầu ngón tay. Lập tức, luồng khí lạnh từ nàng kết nối với một luồng khí yếu ớt bên trong khe hở.

“Đây là một loại mật mã. Nó đang chỉ dẫn chúng ta,” Lăng Nguyệt nói.

Họ đẩy phiến đá ra, một cách cửa đá tối tăm hiện ra. Không chút do dự, hai người bước vào.

Tàn Dư của Phản Đồ

Bên trong Phù Đồ, không khí khô khan và chứa đầy bụi. Đây là một hành lang ngầm dẫn xuống sâu hơn. Càng đi xuống, luồng khí lạnh của Thiên Tông càng mạnh, nhưng mùi ẩm mốc và xác thịt cũng bắt đầu xuất hiện.

Vân Phong lập tức cảnh giác: “Có người! Mùi này là của máu khô và Tử Kinh Tán!”

Đúng như dự đoán, chỉ vài bước chân sau, họ chạm trán với một nhóm sát thủ. Đây không phải là người của Hắc Long Hội, mà là những đệ tử còn sót lại của Cung Liệt từ Vân Thủy Tiên Trang – những kẻ đã trốn thoát sau khi Trang chủ bị Quỷ Diện Nhân làm bị thương.

Tổng cộng có sáu người, đều mặc y phục của Tiên Trang, nhưng gương mặt đầy sự thù hận và hung bạo.

“Nguyệt công tử và phu nhân! Chúng ta đã tìm thấy các ngươi!” Một kẻ trong số chúng cười ghê rợn. “Các ngươi đã hại Trang chủ của chúng ta bị Quỷ Diện Nhân làm bị thương! Phải chết!”

“Cung Liệt bị Quỷ Diện Nhân phản bội, các ngươi không thấy sao?” Lăng Nguyệt lớn tiếng.

“Câm miệng! Trang chủ chỉ tạm thời bị hiểu lầm! Các ngươi mới là kẻ mang tai họa đến!”

Sáu tên đệ tử đồng loạt rút kiếm, tấn công. Kiếm pháp của chúng có nguồn gốc từ Vân Thủy Tiên Trang, nhanh và hiểm ác, nhưng thiếu đi sự điêu luyện và chính khí.

“Không được giết chúng! Chúng bị lừa dối!” Lăng Nguyệt ra lệnh, rút kiếm, chỉ dùng lực chặn đòn và hóa giải.

Vân Phong hiểu ý nàng. Hắn dùng Vân Ảnh Đao, không chém mà chỉ dùng lực đao để đánh bật kiếm của đối thủ, đồng thời dùng ám khí gây tê liệt vào tay chân chúng.

Lăng Nguyệt tập trung vào phòng ngự, sử dụng kiếm pháp Băng Phách để tạo ra một hàng rào khí lạnh, làm giảm tốc độ của đối thủ.

“Không được, chúng quá đông!” Lăng Nguyệt thầm nghĩ.

Vân Phong nhanh chóng phát hiện ra điểm yếu của chúng: Chúng quá dựa dẫm vào tốc độ mà không có nội lực thâm hậu.

“Lăng Nguyệt, dồn hết Băng Phách Nội Lực vào một chiêu! Đánh vào trung tâm!” Vân Phong hô.

Lăng Nguyệt tin tưởng hắn. Nàng nhắm mắt, dồn khí lạnh vào Hàn Phong Kiếm. Khi mở mắt ra, thanh kiếm phát ra ánh sáng lam chói lọi.

“Băng Sương Vạn Kiếp!”

Nàng vung kiếm, một cơn bão băng lạnh buốt lan ra. Sáu tên đệ tử bị kiếm khí đánh trúng, không bị giết chết, nhưng toàn thân bị đóng băng trong giây lát, hoàn toàn tê liệt.

Vân Phong tiến lên, dùng một loại ám khí giải độc nhẹ, khiến chúng bất tỉnh thay vì bị chết cóng.

“Tốt lắm. Chính nghĩa vẫn phải được giữ vững,” Vân Phong nói. Hắn bắt đầu trói chúng lại.

Sâu Lắng Tình Cảm

Sau khi giải quyết được mối nguy, Lăng Nguyệt và Vân Phong tiếp tục đi sâu vào Phù Đồ. Cuối hành lang, họ tìm thấy một căn phòng đá lớn, chứa đầy các bức bích họa cổ xưa.

Các bức bích họa kể về lịch sử Thiên Tông Cổ Môn, từ sự hưng thịnh đến sự sụp đổ. Ở bức cuối cùng, có hình vẽ một thanh kiếm băng lạnh và một chiếc hộp gỗ đàn hương, chính là Băng Tâm Quyết, cùng với hình vẽ một con đường bí mật dẫn xuống lòng đất, được đánh dấu bằng ký hiệu của Phù Đồ.

“Đúng rồi! Phù Đồ này là trạm kiểm soát đầu tiên, một cột mốc chỉ đường!” Vân Phong reo lên.

Lăng Nguyệt nhìn bức bích họa, tâm trạng nặng trĩu. Nàng nhận ra một chi tiết quan trọng: bức bích họa cuối cùng có hình ảnh một người đàn ông mặc áo đen, nửa mặt bị che khuất, đang phản bội và dùng hắc khí tấn công Thiên Tông Cổ Môn.

“Quỷ Diện Nhân… hắn thực sự là kẻ phản bội của Thiên Tông Cổ Môn!” Lăng Nguyệt khẳng định.

Họ tìm thấy một chiếc rương đá nhỏ, bên trong chứa một cuộn da dê cũ kỹ. Đó là một bản đồ chi tiết của vùng Tần Lĩnh, với những điểm được đánh dấu bằng ngôn ngữ cổ của Thiên Tông.

“Đây là con đường đến Bảo Khố!” Vân Phong kinh ngạc. Hắn nhìn Lăng Nguyệt với sự biết ơn sâu sắc. “Lăng Nguyệt, ngươi đã cứu ta. Giờ đây, ta đã có cơ hội để rửa sạch mối thù của gia tộc.”

Lăng Nguyệt tiến đến gần hắn, nàng chạm nhẹ vào vết sẹo trên mặt hắn. “Chúng ta cùng nhau. Ta không muốn thấy thù hận trong mắt ngươi nữa. Chúng ta sẽ kết thúc nó.”

Vân Phong nắm lấy tay nàng, ánh mắt hắn dịu dàng hơn bao giờ hết. Hắn biết, lời hứa này không chỉ là lời hứa đồng hành, mà còn là lời thề của tình yêu.

“Được. Chúng ta đi. Bảo Khố, nơi kết thúc tất cả, đang chờ chúng ta,” Vân Phong nói.

Họ cùng nhau bước ra khỏi Phù Đồ, mang theo tấm bản đồ cổ xưa và một quyết tâm mới. Tình yêu của họ, giờ đây, không chỉ là ánh sáng trong đêm tối, mà còn là sức mạnh để đối mặt với số phận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×