Sáng sớm thứ Hai, ánh nắng len lỏi qua các khe cửa lớp học, rọi xuống những chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Lâm cúi đầu vào vở, viết những dòng chữ còn nguệch ngoạc, nhưng tâm trí lại hoàn toàn không tập trung. Từ hôm thứ Sáu tuần trước, cậu đã cảm thấy một sự thay đổi lạ thường: một cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò, nhưng không thể xác định nguyên nhân.
Tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp vang lên, và học sinh bắt đầu xôn xao. Lâm cất vở vào cặp, chuẩn bị bước lên bục chào cờ, thì một vật nhỏ rơi từ bàn phía trước. Cậu nhặt lên, nhìn kỹ, và nhận ra đó là một mảnh giấy nhỏ, gấp cẩn thận, màu vàng nhạt.
Cậu mở ra, đọc dòng chữ viết bằng nét chữ tròn trịa, nghiêng nhẹ sang phải:
"Hôm nay hãy cười thật tươi nhé."
Lâm nhíu mày, ngạc nhiên và hơi bối rối. Cậu nhìn quanh lớp, nhưng mọi người vẫn đang lướt qua những công việc của riêng mình. Không ai chú ý đến cậu. Cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể, nhưng đồng thời là sự tò mò khó chịu: Ai lại gửi cho cậu mảnh giấy này?
Cậu thử cầm lên và nhìn kỹ hơn. Không dấu vân tay, không tên, không dấu hiệu nhận dạng nào. Chỉ có dòng chữ đơn giản mà ấm áp đó.
– “Chuyện gì vậy, Lâm?” – Tiếng Quỳnh, người bạn cùng bàn, cắt ngang suy nghĩ của cậu.
– “Không có gì… chỉ là một mảnh giấy lạ thôi,” Lâm cố tỏ ra bình thường, giấu đi sự bối rối.
Nhưng Quỳnh không bỏ qua: – “Một mảnh giấy à? Hay là… từ crush của cậu?”
Lâm đỏ mặt, lúng túng, vội gập mảnh giấy lại: – “Không phải đâu, chắc ai đó đùa thôi.”
Tiếng trống vang lên báo hiệu vào lớp, và thầy giáo bước vào. Lâm đặt mảnh giấy vào túi, cố gắng tập trung vào bài giảng. Nhưng tâm trí cậu vẫn lơ đãng, hình ảnh dòng chữ đơn giản mà ấm áp cứ hiện lên liên tục.
Suốt buổi học, cậu không ngừng lục tìm manh mối: nét chữ, kiểu giấy, vị trí xuất hiện. Mỗi khi cậu liếc sang bạn bè, lòng lại rộn lên một chút hồi hộp: liệu ai trong số họ có thể là người gửi? Nhưng tất cả đều vô tội và bình thường.
Đến giờ ra chơi, Lâm bước ra sân trường, ánh nắng chói chang rọi lên mái tóc. Cậu thử kể với Quỳnh về mảnh giấy, nhưng Quỳnh chỉ cười: – “Ai đó đang thích cậu đấy, Lâm. Không sao, cứ để mọi chuyện diễn ra.”
Lâm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy những câu hỏi chưa lời giải đáp. Ai đó đã chú ý đến cậu, quan tâm đến cậu theo cách rất lạ. Và quan trọng hơn, cậu bắt đầu mong chờ những mảnh giấy tiếp theo.
Chiều hôm đó, khi cậu mở cặp, một mảnh giấy khác đã xuất hiện, được gấp ngay ngắn giữa các sách vở. Dòng chữ trên mảnh giấy lần này viết nhẹ nhàng, mang chút dí dỏm:
"Hãy ngẩng đầu lên và nhìn quanh, ai cười với cậu, đó có thể là người bạn không ngờ tới."
Lâm nhíu mày, vừa bối rối vừa phấn khích. Tò mò tăng lên, và trái tim cậu đập nhanh hơn. Ai đang theo dõi mình vậy? Và tại sao họ lại quan tâm đến cậu đến vậy?
Những ngày tiếp theo, mảnh giấy xuất hiện đều đặn, từng lời nhắn mang sắc thái khác nhau: khích lệ, hài hước, lãng mạn nhẹ nhàng, tất cả khiến Lâm dần bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của chính mình. Mỗi lời nhắn đều khơi gợi những rung động đầu đời, những cảm giác ngượng ngùng, vừa bối rối vừa háo hức.
Một chiều, Lâm bước vào lớp, thấy trên bàn một mảnh giấy gập cẩn thận. Cậu mở ra, đọc từng từ, và suýt thốt lên:
"Có vẻ cậu đang cố tìm ra tôi… đừng quá vội, từ từ nhé."
Lâm cười khẽ, mắt sáng lên. Ai đó đang chơi trò đùa tinh tế, nhưng đồng thời cũng tạo nên một mối quan hệ bí ẩn và thú vị mà cậu chưa từng trải qua. Cậu nhận ra rằng, mảnh giấy không chỉ là lời nhắn đơn thuần, mà là cầu nối giữa hai con người, giữa những rung động ngây thơ nhưng chân thành.
Và từ khoảnh khắc ấy, Lâm biết rằng, một mùa học trò đầy bí ẩn, hồi hộp và lãng mạn đã bắt đầu, với những mảnh giấy, những lời nhắn và trái tim non nớt nhưng đầy rung động.