Ngày thứ hai sau khi nhận mảnh giấy đầu tiên, Lâm bước vào lớp với một tâm trạng vừa hồi hộp vừa tò mò. Cậu không thể ngừng suy nghĩ về những dòng chữ, về cảm giác ấm áp len lỏi trong tim mình. Mỗi khi nhìn quanh lớp, cậu đều tự hỏi: “Liệu ai lại quan tâm đến mình theo cách này?”
Tiếng cười nói rộn ràng vang lên khắp lớp. Bạn bè Lâm như không hay biết gì về bí ẩn đang diễn ra trong tâm trí cậu. Quỳnh, người bạn thân luôn tò mò, liếc sang Lâm rồi hỏi:
– “Hôm nay có mảnh giấy nào nữa không?”
Lâm lắc đầu, cố tỏ ra bình thường: – “Chưa thấy đâu.”
Nhưng trong lòng cậu, sự mong đợi càng ngày càng tăng. Cậu nhớ lại lời nhắn tối qua: “Có vẻ cậu đang cố tìm ra tôi… đừng quá vội, từ từ nhé.” Ai đó rõ ràng đang quan sát cậu, và cậu cảm thấy vừa hồi hộp vừa thích thú.
Giữa tiết học Toán, khi Lâm cúi đầu làm bài, ánh mắt cậu lướt nhanh quanh lớp. Cậu để ý từng bạn: từ Minh – người hay đùa giỡn và cười toe toét, đến Hà – bạn gái ngồi cuối lớp luôn nghiêm túc nhưng đôi khi ánh mắt lại lạ lùng. Cậu ghi nhớ từng hành vi nhỏ: ai cầm sách, ai cúi xuống nhặt bút, ai vô tình chạm vai cậu… Nhưng tất cả vẫn bình thường, không có dấu hiệu gì rõ ràng.
Đến giờ ra chơi, Lâm quyết định tập trung quan sát kỹ hơn. Cậu đi vòng quanh lớp, chú ý đến từng hành động nhỏ. Một mảnh giấy nhỏ trên bàn mình – không phải, không phải hôm nay. Trên ghế bên cạnh, sách vở vẫn nguyên. Cậu nhìn Quỳnh, cô bạn đang cười nói với Minh: – “Quỳnh, cậu có thấy ai khả nghi không?”
Quỳnh nhíu mày, nghiêng đầu: – “Khả nghi kiểu gì? Lâm, chắc là ai đó đang trêu cậu thôi. Hoặc crush của cậu muốn nhắn nhủ một điều gì đó.”
– “Crush của tớ?” Lâm đỏ mặt, vừa lo vừa thích. Cậu tự hỏi, liệu crush thực sự có liên quan không, hay chỉ là sự tưởng tượng của mình?
Chiều hôm đó, khi cậu mở cặp, một mảnh giấy khác xuất hiện. Dòng chữ lần này mang một chút hài hước:
"Hôm nay đừng ngồi im quá, hãy nhìn quanh, cười với ít nhất một người bạn."
Lâm nhíu mày, vừa bối rối vừa thích thú. Ai đó thực sự quan tâm đến cậu, để ý từng cử chỉ nhỏ. Cậu nhìn quanh lớp một lần nữa. Minh cười toe toét, Hà nghiêng đầu đọc sách, Quỳnh vẫn tươi cười trò chuyện. Nhưng không ai phản ứng gì với mảnh giấy.
Cậu tự nhủ: “Người bí ẩn này… quá tinh tế. Họ biết mình đang quan sát, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn.”
Ngày tiếp theo, mảnh giấy xuất hiện ngay trên bàn, gập cẩn thận:
"Người biết lắng nghe sẽ tìm ra nhiều điều. Hãy chú ý, từ từ thôi."
Lâm lặng lẽ đọc đi đọc lại. Cậu nhận ra rằng mỗi mảnh giấy không chỉ là lời nhắn đơn thuần, mà còn là một trò chơi tinh tế, thử thách khả năng quan sát và sự kiên nhẫn của cậu. Cậu bắt đầu ghi chú, vẽ sơ đồ các khả năng: ai trong lớp có thể là người gửi, ai hay quan sát, ai có hành động lạ.
Bạn bè nhận ra cậu khác lạ. Quỳnh gặng hỏi: – “Lâm, sao cậu cứ nhìn quanh lớp hoài vậy?”
– “Chỉ là… mình đang nghĩ thôi,” Lâm lúng túng trả lời.
Nhưng trong lòng, cậu vừa tò mò vừa hồi hộp. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ nhỏ đều có thể là manh mối. Cậu bắt đầu nhận ra rằng, chính sự bí ẩn này khiến trái tim cậu rung động lần đầu tiên: một cảm giác ngây ngô nhưng chân thành, vừa lo lắng vừa háo hức.
Chiều hôm đó, trong giờ Tin học, khi Lâm cúi đầu vào máy tính, một mảnh giấy khác bất ngờ được đặt ngay trên bàn phím:
"Nếu muốn biết nhiều hơn, hãy quan sát kỹ những chi tiết nhỏ. Mọi thứ đều có lý do."
Lâm nhìn quanh lớp một lần nữa, và lần này, cậu nhận ra một chi tiết rất nhỏ nhưng kỳ lạ: ánh mắt của Hà, người bạn ngồi cuối lớp, dường như thoáng nhìn cậu trước khi quay đi. Tim cậu đập nhanh, vừa bối rối vừa tò mò. Liệu có phải Hà… hay lại là ai khác?
Suốt buổi chiều, Lâm không thể tập trung vào bài học. Cậu vừa quan sát, vừa suy đoán, vừa hồi hộp chờ đợi mảnh giấy tiếp theo. Tất cả tạo nên một cảm giác hồi hộp kỳ lạ, khiến cậu nhận ra rằng một mùa học trò đầy bí ẩn và lãng mạn đang mở ra trước mắt.
Và từ khoảnh khắc ấy, Lâm biết rằng cuộc chơi với những mảnh giấy bí ẩn mới chỉ bắt đầu, và trái tim cậu sẽ phải trải qua những rung động, những ngây ngô và những giây phút hồi hộp mà chỉ có thời học trò mới có.