Ngày hội trường của trường trung học luôn là sự kiện được tất cả học sinh mong chờ, nhưng với Lâm, năm nay lại đặc biệt hơn bao giờ hết. Những mảnh giấy bí ẩn và tin nhắn điện thoại vẫn hiện hữu trong tâm trí cậu, và cậu biết rằng, ngày hội trường sẽ là cơ hội để người bí ẩn gửi thêm tín hiệu, hoặc hé lộ manh mối mới.
Sáng hôm đó, Lâm thức dậy sớm hơn thường lệ. Cậu chuẩn bị trang phục chỉnh tề, nhưng tâm trí lại không thể tập trung vào việc chọn áo hay quần. Mỗi bước đi trong hành lang, cậu đều quan sát xung quanh, mong chờ một dấu hiệu bất ngờ từ người bí ẩn.
Khi đến hội trường, tiếng nhạc rộn rã hòa lẫn tiếng cười nói của học sinh khắp nơi. Lâm cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, vừa háo hức vừa hồi hộp. Cậu cẩn thận quan sát từng góc, từng hành động của bạn bè. Ánh mắt cậu vô thức tìm kiếm những cử chỉ nhỏ nhưng mang ý nghĩa đặc biệt.
Giữa lúc cậu đang quan sát, mảnh giấy đầu tiên xuất hiện – gấp gọn đặt ngay trên bàn ghế cậu định ngồi. Lâm khẽ nhặt, mở ra, và đọc:
"Hãy tìm người có ánh mắt lén nhìn cậu nhiều nhất hôm nay. Họ sẽ tạo nên một bất ngờ."
Tim Lâm nhói lên. Dòng chữ này như một lời thách thức, khiến cậu vừa hồi hộp vừa phấn khích. Ai đó trong đám đông sẽ là người bí ẩn, và cậu phải quan sát kỹ lưỡng để nhận ra họ.
Trong lúc di chuyển quanh hội trường, Lâm để ý một vài ánh mắt thoáng nhìn mình. Minh cười nói với bạn bè, Quỳnh tụ tập trò chuyện, còn Hà – vẫn là ánh mắt lén lút, thoáng nhìn rồi quay đi ngay. Trực giác của Lâm mách bảo rằng đây chính là dấu hiệu quan trọng. Cậu cảm thấy tim đập mạnh, vừa tò mò vừa hồi hộp.
Khi các tiết mục bắt đầu, Lâm cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng cử chỉ nhỏ của Hà khiến cậu chú ý. Một nụ cười thoáng hiện khi cậu vô tình quay sang, một ánh mắt nhanh chớp khi cậu không nhìn, tất cả đều làm trái tim cậu rung động mạnh.
Đến giữa buổi, khi mọi người tụ tập ở khu trò chơi và gian hàng, Lâm nhận được một tin nhắn điện thoại:
"Hãy đến gian hàng phía bên trái, nơi có bóng cây lớn. Một điều bất ngờ đang chờ cậu."
Cậu nhíu mày, vừa hồi hộp vừa thích thú. Đây rõ ràng là một tín hiệu trực tiếp, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cậu phải đối mặt với cảm xúc mạnh mẽ lần đầu tiên. Lâm đi theo chỉ dẫn, lòng đầy háo hức.
Khi đến gian hàng, ánh mắt cậu vô tình chạm vào Hà, người đang đứng lặng nhìn cậu từ phía bóng cây. Tim Lâm đập rộn ràng. Trực giác mách bảo rằng người bí ẩn cuối cùng đã lộ diện, và khoảnh khắc này sẽ thay đổi mọi thứ.
Hà nhướn môi cười nhẹ, đưa tay ra một mảnh giấy nhỏ:
"Xin chào, tớ là người đã gửi tất cả những lời nhắn này. Hy vọng cậu đã thích trò chơi bí ẩn nhỏ này."
Lâm đứng sững, tim như muốn vỡ ra. Cậu vừa ngạc nhiên, vừa hạnh phúc, vừa bối rối. Những mảnh giấy, những tin nhắn, giờ đây có một gương mặt và ánh mắt, khiến mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu bỗng bùng nổ.
Quỳnh từ xa nhìn thấy, bật cười và vỗ tay: – “Cuối cùng cũng lộ rồi! Lâm, cậu thật may mắn. Đây đúng là mùa học trò không bao giờ quên!”
Lâm chỉ biết mỉm cười, trái tim vẫn còn đập loạn nhịp. Cậu hiểu rằng, người bí ẩn không chỉ mang đến những trò chơi hồi hộp, mà còn mở ra một hành trình lãng mạn, ngọt ngào và đáng nhớ.
Từ khoảnh khắc ấy, Lâm nhận ra rằng mùa học trò này sẽ không chỉ là những bài học trên lớp, mà còn là những rung động đầu đời, những bí ẩn nhỏ bé nhưng đầy sức hút, và cả những khoảnh khắc hồi hộp, phấn khích mà chỉ khi còn trẻ, trái tim mới có thể cảm nhận trọn vẹn.