Ngày hôm sau, không khí lớp học dường như khác hẳn. Lâm bước vào lớp với một cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Khoảnh khắc nhìn thấy Hà đứng dưới bóng cây hôm qua vẫn còn in rõ trong tâm trí, khiến cậu khó lòng tập trung vào bài học.
Khi tiếng trống báo hiệu bắt đầu tiết học vang lên, Lâm ngồi xuống bàn, tay cầm vở nhưng mắt vẫn lướt quanh lớp. Hà cũng bước vào, ánh mắt chạm nhau một khoảnh khắc ngắn, nhưng đủ để trái tim cậu rung động mạnh.
Trong giờ ra chơi, Lâm thấy Hà đứng một mình ở góc sân, ánh mắt lơ đãng. Cậu hít một hơi sâu, tiến lại gần.
– “Hà… hôm qua… tớ muốn nói… cảm ơn vì tất cả những lời nhắn,” Lâm bắt đầu, giọng hơi run, nhưng cố tỏ ra bình thường.
Hà mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một sự tinh nghịch nhưng cũng đầy ấm áp: – “Không có gì đâu. Tớ chỉ muốn cậu cảm thấy vui thôi. Cậu có thích trò chơi này không?”
Lâm gật đầu, nhưng cậu biết rằng cảm xúc của mình không chỉ là thích trò chơi. Cậu thích người đã tạo ra trò chơi ấy, thích ánh mắt, nụ cười và cả sự tinh tế trong từng lời nhắn.
Một sự im lặng ngắn xuất hiện giữa hai người, nhưng không hề gượng gạo. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều chứa đựng những điều chưa nói ra nhưng đã cảm nhận được.
Cuối cùng, Lâm lấy hết can đảm, thốt ra:
– “Tớ… tớ cũng… thích cậu, Hà.”
Trái tim cậu đập mạnh, nhưng cũng nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một gánh nặng. Hà nhìn Lâm, đôi má hơi đỏ, và nở một nụ cười ngọt ngào:
– “Tớ cũng thích cậu, Lâm. Từ lâu rồi, nhưng không dám nói.”
Khoảnh khắc ấy như thời gian dừng lại. Tiếng cười, tiếng nói xung quanh, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tất cả dường như tan biến. Chỉ còn hai trái tim non nớt, vừa bối rối vừa hạnh phúc, trải qua những rung động đầu đời một cách trọn vẹn.
Buổi học còn lại trôi qua trong cảm giác lâng lâng. Mỗi lần nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười lén lút, như chia sẻ một bí mật ngọt ngào. Những lời nhắn, những mảnh giấy, những tin nhắn điện thoại – tất cả giờ đây không còn là bí ẩn nữa, mà là cầu nối dẫn đến trái tim nhau.
Chiều hôm đó, Lâm ngồi trên giường, nhớ lại tất cả những ngày tuần trước: từng mảnh giấy, từng tin nhắn, từng dấu hiệu nhỏ. Cậu nhận ra rằng, mọi rung động, mọi hồi hộp đều xứng đáng, bởi chúng đã dẫn cậu đến khoảnh khắc hạnh phúc này.
Cậu bật cười nhẹ, trái tim ấm áp, và tự nhủ: mùa học trò này thật sự tuyệt vời, không chỉ vì bài học hay bạn bè, mà còn vì những rung động ngây ngô, những bí ẩn tinh nghịch và cả những lời thừa nhận đầu tiên làm trái tim non nớt bừng sáng.
Và từ khoảnh khắc ấy, Lâm hiểu rằng mỗi rung động, mỗi khoảnh khắc hồi hộp đều quý giá, và tình cảm học trò, dù ngắn ngủi, nhưng sẽ để lại dấu ấn sâu sắc trong trái tim cậu suốt những năm tháng sau này.