Ngày thứ Hai sau lời thừa nhận, không khí lớp học dường như thay đổi. Lâm và Hà vẫn giữ khoảng cách tinh tế nhưng ánh mắt, nụ cười lén lút liên tục trao nhau, khiến bạn bè xung quanh bắt đầu để ý. Điều đó không làm cậu và Hà khó chịu, nhưng lại tạo ra những thử thách đầu tiên trong mối quan hệ học trò.
Trong giờ Toán, Lâm cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng ánh mắt cậu lại dõi theo Hà, người đang cười nói với Minh về bài tập nhóm hôm trước. Một phần trong lòng cậu không khỏi ghen tuông, dù biết rằng cậu mới chỉ vừa trải qua những rung động đầu đời, và tình cảm này còn non nớt.
Ra chơi, Lâm thấy Hà đứng cùng Quỳnh và vài người bạn khác, cười rộn ràng. Cậu cảm thấy một cơn nghi ngờ nho nhỏ len lỏi. Liệu Hà có để ý đến cậu thật sự, hay chỉ đang vui vẻ với bạn bè? Tim Lâm nhói lên, nhưng cậu nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là những thử thách nhỏ, phần tất yếu của tình cảm học trò.
Chiều hôm đó, khi hai người đi cùng nhau về nhà, Lâm quyết định mở lời:
– “Hà… tớ biết là hôm nay cậu chỉ đang vui với bạn bè thôi, nhưng… tớ không khỏi ghen một chút.”
Hà đỏ mặt, nhưng nở nụ cười tinh nghịch: – “Tớ hiểu mà. Thật ra tớ cũng đôi lúc thấy cậu nhìn mình, và tớ cũng hơi bối rối.”
Cả hai cùng cười, không khí bớt căng thẳng. Lâm nhận ra rằng, những thử thách nhỏ này không làm tình cảm suy giảm, mà còn khiến cả hai hiểu nhau hơn, học cách chia sẻ cảm xúc và tin tưởng lẫn nhau.
Những ngày tiếp theo, thử thách xuất hiện dưới nhiều hình thức khác nhau: những tin nhắn nhầm gửi, những trò đùa bạn bè, hay những tình huống khiến cậu và Hà phải tương tác trực tiếp và giải quyết hiểu nhầm. Mỗi lần như vậy, trái tim cậu lại đập nhanh, nhưng đồng thời tình cảm học trò càng thêm sâu sắc.
Một buổi sáng, Lâm thấy Hà cầm một mảnh giấy trong tay, nhìn cậu và mỉm cười:
– “Cậu đã nhận ra trò chơi này chưa?”
Lâm nhíu mày, tò mò: – “Trò chơi gì?”
Hà nhún vai, ánh mắt lấp lánh: – “Chỉ là một thử thách nhỏ thôi, để xem chúng ta có hiểu nhau đủ không. Nếu cậu giải được, sẽ có một bất ngờ nho nhỏ.”
Tim Lâm đập nhanh, cậu biết rằng đây lại là một trong những thử thách tinh tế, một cách để tình cảm học trò vừa ngây ngô vừa ngọt ngào thêm phần thú vị. Cậu cẩn thận đọc mảnh giấy, cố gắng giải mã từng chi tiết nhỏ.
Sau vài phút suy nghĩ, cậu đưa ra đáp án. Hà mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay cậu:
– “Chúc mừng! Cậu đã hiểu tớ. Đây là bất ngờ dành cho cậu.”
Trái tim Lâm như muốn vỡ òa. Những thử thách nhỏ, những trò chơi tinh tế này không chỉ mang lại hồi hộp, mà còn khiến tình cảm học trò trở nên sống động và đáng nhớ.
Tối hôm đó, Lâm ngồi trên giường, suy ngẫm về tất cả những gì đã xảy ra: những mảnh giấy, những tin nhắn, những thử thách nhỏ, và cả những khoảnh khắc ngượng ngùng nhưng hạnh phúc. Cậu nhận ra rằng tình cảm học trò, dù đơn giản và ngây ngô, nhưng lại đầy sức mạnh, đủ khiến trái tim non nớt rung động và trưởng thành.
Và từ khoảnh khắc ấy, Lâm hiểu rằng mọi thử thách nhỏ đều là một phần của mùa học trò, nơi mỗi cảm xúc, mỗi rung động đều trở nên quý giá, và những khoảnh khắc hồi hộp, ngọt ngào này sẽ in sâu trong ký ức cậu suốt nhiều năm sau.