Tuyết rơi dày đặc, phủ trắng những vách đá dựng đứng của Băng Phong Cốc, nơi gió lạnh rít lên như tiếng khóc của những linh hồn lạc lối.
Bạch Tuyết Nhi đứng trên đỉnh núi, áo lụa trắng hòa vào tuyết, mái tóc đen buông dài tung bay. Thanh Băng Phách Kiếm trong tay cô lóe sáng, phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Được mệnh danh "Băng Tuyết Tiên Tử", cô là niềm tự hào của Băng Phong Cốc, nhưng ánh mắt cô lạnh lẽo, che giấu một trái tim khao khát tự do.
Đêm nay, trưởng lão Vương Thanh Phong triệu tập cô đến điện chính, giao nhiệm vụ tối mật: cướp Băng Tuyết Thần Châu từ Hỏa Vân Tông. Thánh vật này, theo truyền thuyết, có thể điều khiển thời tiết và sức mạnh thiên nhiên, nhưng cũng mang lời nguyền khiến hai môn phái đối địch hàng trăm năm. Tuyết Nhi gật đầu, nhưng trong lòng cô, ký ức về sự phản bội của sư tỷ năm xưa vẫn như lưỡi dao sắc.
“Ngươi phải mang thánh vật về, bằng mọi giá,” Vương Thanh Phong nói, giọng trầm như băng. “Hỏa Vân Tông đã cử Hỏa Phượng dẫn đội. Hãy cẩn thận.”
Hỏa Phượng – Hỏa Linh Nhi – cái tên khiến tim Tuyết Nhi khẽ rung. Cô từng nghe về nữ cao thủ quyến rũ của Hỏa Vân Tông, người sử dụng roi lửa với võ công bùng nổ. Nhưng cô gạt đi cảm giác bất an, tra kiếm vào vỏ, rời điện chính.
Trên đường xuống núi, cô dừng chân bên một hồ băng, nơi ánh trăng phản chiếu khuôn mặt cô, lạnh lùng nhưng đầy mâu thuẫn. Cô không biết rằng, từ xa, một đôi mắt đỏ rực đang quan sát. Hỏa Linh Nhi, ẩn trong bóng tối, tay cầm roi lửa, ánh mắt sắc bén nhưng mang theo một tia u buồn.
Linh Nhi được Hỏa Vân Tông giao nhiệm vụ bảo vệ Băng Tuyết Thần Châu, nhưng trái tim cô vẫn đau đớn vì mối tình đầu tan vỡ với một nữ đệ tử Băng Phong Cốc năm xưa. Cô thề không bao giờ mở lòng lần nữa, nhưng hình bóng Tuyết Nhi khiến cô chấn động.
Đột nhiên, một luồng sát khí ập đến. Một nhóm sát thủ áo đen, mang phù hiệu hắc liên, lao ra từ bóng tối, kiếm quang lóe sáng. Tuyết Nhi rút Băng Phách Kiếm, kiếm pháp nhanh như gió, mỗi nhát chém tạo thành luồng khí lạnh buốt.
Từ xa, Linh Nhi quan sát, roi lửa trong tay rung lên, nhưng cô không ra tay. Cô nhận ra sát thủ thuộc Hắc Liên Bang, một thế lực bí ẩn muốn chiếm thánh vật. Khi Tuyết Nhi hạ gục kẻ cuối cùng, máu nhuộm đỏ tuyết trắng, cô ngã xuống, vết thương trên vai rỉ máu.
Linh Nhi bước ra, ánh mắt phức tạp. “Ngươi là Bạch Tuyết Nhi?” cô hỏi, giọng trầm.
Tuyết Nhi siết chặt kiếm, ánh mắt cảnh giác. “Ngươi là Hỏa Phượng?”
Linh Nhi mỉm cười, nụ cười vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. “Chúng ta sẽ còn gặp lại.” Cô quay người, biến mất trong bóng tối, để lại Tuyết Nhi với cảm giác lạ lùng trong tim.
Tuyết Nhi đứng lặng, máu thấm qua áo trắng, lòng rối bời. Băng Phong Cốc, với những bí mật và lời nguyền, như mê cung không lối thoát.
Cô siết chặt chuôi kiếm, biết rằng cuộc chiến vì Băng Tuyết Thần Châu chỉ vừa bắt đầu, nhưng ánh mắt của Linh Nhi, nụ cười của cô, đã khắc sâu vào tâm trí cô.