Tuyết rơi lặng lẽ trên triền đồi, phủ trắng những tảng đá và cỏ khô, như một lời nhắc nhở về sự tàn nhẫn của giang hồ.
Bạch Tuyết Nhi ngồi bên một tảng đá, Băng Phách Kiếm cắm xuống đất, ánh mắt sắc lạnh nhìn Băng Tuyết Thần Châu trong tay. Thánh vật tỏa ánh sáng xanh lạnh lẽo, nhưng ký ức về lời nguyền và cái giá phải trả khiến cô bất an. Linh Nhi, người đã liều mình cứu cô trong hang động, đang trở thành phần quan trọng nhất trong trái tim cô.
Hỏa Linh Nhi đứng cách đó không xa, roi lửa cuộn tròn, ánh mắt đỏ rực nhưng mang một tia u buồn. Cô biết lời nguyền có thể đòi hỏi mạng sống, và cô sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Tuyết Nhi. Nhưng mỗi lần nhìn vào ánh mắt cô, cô lại sợ rằng tình cảm này sẽ dẫn đến đau khổ.
“Ngươi nghĩ chúng ta có thể phá lời nguyền mà không mất gì không?” Tuyết Nhi hỏi, giọng trầm, tay chạm vào thánh vật.
Linh Nhi bước đến, ngồi xuống cạnh cô, hơi ấm từ cơ thể cô như xua tan cái lạnh. “Ta không biết, nhưng ta sẽ không để ngươi chịu đau một mình,” cô đáp, ngón tay lướt qua tay Tuyết Nhi, mang theo cảm giác H+ khiến cả hai khựng lại.
Họ kiểm tra bí kíp, phát hiện rằng phá lời nguyền cần một nghi thức cuối cùng: hòa quyện máu của cả hai trên bàn thờ chính của hang động băng. Nhưng nghi thức có thể khiến một người mất mạng.
Đột nhiên, một luồng sát khí ập đến. Hắc Liên Nữ, cùng Vương Thanh Phong và Lãnh Hỏa Tôn Giả, xuất hiện, tiết lộ rằng cả hai môn phái đã liên minh với Hắc Liên Bang để chiếm thánh vật.
Tuyết Nhi và Linh Nhi chiến đấu, kiếm pháp băng giá và roi lửa hòa quyện, nhưng họ bị áp đảo. Trong lúc nguy cấp, Linh Nhi ôm chặt Tuyết Nhi, dùng roi lửa tạo lá chắn, bảo vệ cô.
“Ngươi không được chết!” Tuyết Nhi hét lên, ánh mắt đầy đau đớn.
“Ta sẽ không chết nếu ngươi còn sống,” Linh Nhi đáp, ánh mắt kiên định.
Họ thoát khỏi vòng vây, chạy về hang động băng, quyết tâm thực hiện nghi thức trước khi kẻ thù đuổi kịp. Dưới tuyết rơi, Linh Nhi nắm tay Tuyết Nhi, ánh mắt chân thành. “Dù lời nguyền có ra sao, ta muốn ở bên ngươi.”
Tuyết Nhi siết chặt tay cô, lòng rối bời. Hắc Liên Bang, với âm mưu huyền huyễn, như bóng ma bám theo, nhưng ánh mắt Linh Nhi, hơi ấm của cô, đã trở thành ánh sáng dẫn lối trái tim cô.