Mùa Trung Thu năm đó, làng Bình Hương chìm trong ánh sáng vàng nhạt từ hàng trăm chiếc đèn lồng treo trên các mái nhà, tỏa xuống những con đường lát đá gồ ghề. Không khí lễ hội tưởng chừng tràn ngập niềm vui, nhưng những góc khuất trong làng lại ẩn chứa một vẻ u ám, khiến da thịt lạnh sống lưng.
Ở một góc hẻo lánh, có một cửa hàng bánh trung thu cũ kỹ, sơn bạc phếch, cửa kính phủ bụi và vết nứt. Trên biển hiệu đã mờ nhạt chữ, chỉ còn nhìn thoáng thấy “Bánh Truyền Thống” nhưng dường như chẳng ai để ý tới. Thế nhưng, cửa hàng này luôn đông khách, bất kể ngày hay đêm, và mỗi lần có khách, cửa sổ như phát sáng kỳ lạ, hương bánh bay ra dày đặc và ngọt ngào tới mức… rợn người.
Người thợ đứng trong cửa hàng là một ông lão gầy gò, mái tóc bạc lốm đốm, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt lại sáng quắc, long lanh như chứa cả một biển bí mật. Ông cười nửa miệng khi trao bánh cho khách, nhưng nụ cười ấy không giống nụ cười của người bình thường, mà như chứa đựng một sự ám ảnh nào đó. Khi Linh – một cô gái trẻ tò mò – bước vào cửa hàng, cô lập tức cảm nhận một luồng khí lạnh luồn qua gáy, kết hợp với mùi bột nướng và nhân bánh thơm ngát, khiến cô vừa thích thú vừa hoảng sợ.
Linh nhìn ông lão cắt bánh, và bất giác thấy vệt máu mờ trên đầu ngón tay ông, nhưng khi quay lại nhìn kỹ thì vết máu như biến mất không dấu vết. Trái tim cô đập nhanh, nhưng sự tò mò khiến cô mua một chiếc bánh tròn, vàng ươm, nhân đặc quánh và thơm ngọt.
Mang bánh về nhà, Linh không khỏi run rẩy khi mở gói. Hương thơm dày đặc, ngọt ngào đến mức gây cho cô cảm giác chóng mặt, và một âm thanh nhỏ – như tiếng thì thầm yếu ớt – dường như vọng ra từ bánh, làm cô lạnh sống lưng. Cô cắn một miếng, và ngay lập tức, vị ngọt đậm của nhân bánh lan tỏa, nhưng đồng thời một cảm giác ghê rợn len vào cơ thể.
Mắt cô mờ đi, ký ức về những vụ mất tích bí ẩn trong làng hiện lên trong trí óc, những hình ảnh bị che khuất lâu nay bỗng nhiên sống dậy: các vệt máu khô trên nền nhà, những đôi mắt hoảng sợ của nạn nhân, và bóng dáng một người lạ đứng trong bếp bánh. Linh run rẩy, tay cô rơi bánh xuống bàn, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhận ra những chiếc bánh này không phải bánh bình thường. Chúng chứa thứ gì đó kinh hoàng, thứ thịt ghê rợn mà cô không muốn nghĩ đến nhưng mùi hương và vị ngọt lại thôi thúc cô nhai thêm.
Linh cố gắng bình tĩnh, nhưng cơ thể cô phản ứng dữ dội: tim đập nhanh, mồ hôi ướt đẫm trán, và một cơn ám ảnh tinh thần bao trùm. Cô nhìn quanh, bóng tối trong phòng bỗng trở nên dày đặc, những tiếng động nhỏ từ gói bánh – như tiếng thở, tiếng rên rỉ mờ ảo – làm cô nổi da gà. Cô biết, chỉ một phút nữa thôi, bánh này sẽ lộ ra toàn bộ sự kinh khủng của nó, và cô sẽ không thể quay lại như trước.
Ngôi làng Bình Hương, mùa Trung Thu tưởng chừng bình yên, giờ đây ẩn chứa những bí mật rùng rợn, nơi những chiếc bánh không chỉ là thức ăn, mà là công cụ của một tội ác man rợ. Linh chưa biết rằng, việc cô ăn miếng bánh đầu tiên chỉ là bước khởi đầu cho chuỗi kinh hoàng mà cô và những người khác sắp phải đối mặt.