Linh ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh đèn lồng ngoài cửa sổ nhấp nháy theo gió, hắt lên mặt cô những bóng mờ như đang nhảy múa. Trên bàn là chiếc bánh trung thu vừa mua từ cửa hàng cũ kỹ, nhân bánh dẻo quánh, mùi thơm nồng, khiến cô vừa muốn vừa sợ. Linh cầm dao nhỏ, cắt một miếng. Khi lưỡi dao xuyên qua lớp vỏ, âm thanh cạch cạch nghe như tiếng xương khô, khiến cô rùng mình.
Cô cắn miếng bánh, vị ngọt lan tỏa, nhưng ngay lập tức, một cảm giác lạ lùng trào lên: cơ thể cô run rẩy, tim đập mạnh, hơi thở dồn dập. Linh cảm thấy như có một luồng sức nóng lan từ dạ dày lên đầu, và ký ức những người mất tích trong làng ùa về trong tâm trí cô. Những ánh mắt hoảng sợ, những đôi tay run rẩy và tiếng rên xiết mờ ảo hiện lên như một bức tranh ám ảnh.
Cô hít một hơi dài, cố trấn tĩnh, nhưng miệng cô như bị tê liệt, vị ngọt bỗng trở nên tanh nhẹ, khó tả, và một âm thanh thì thầm phát ra từ chiếc bánh, như một tiếng rên yếu ớt, van xin cầu cứu. Linh rùng mình, run rẩy bỏ dao xuống bàn, nhưng sự tò mò thôi thúc cô nhai thêm một miếng nữa.
Ngay lập tức, cô cảm thấy cơ thể mình như bị ai đó chi phối, ký ức về từng vụ án mất tích trong làng hiện rõ như phim quay chậm: những bóng người lẩn khuất trong bếp bánh, những chiếc thớt nhuốm máu, các nạn nhân bị trói trong căn phòng bí mật dưới hầm. Linh nhận ra rằng vị bánh này… không chỉ là bánh bình thường, và cảm giác kinh hoàng lan tràn từ dạ dày lên tận đầu.
Cô đứng dậy, bước ra ngoài, nhưng phố xá và ngôi làng bỗng trở nên xa lạ, mờ mịt, mọi người xung quanh trở thành những bóng đen lờ mờ. Linh nghe thấy tiếng bước chân theo sau, nhưng khi quay lại, không có ai. Tiếng thở và rên rỉ từ chính miếng bánh trong tay vẫn vang lên mơ hồ, khiến cô hồn vía lên mây.
Trong lúc hoảng loạn, Linh nhận thấy có thứ gì đó di chuyển dưới lớp nhân bánh. Khi đưa mắt gần, cô thấy mảnh vụn đỏ sẫm giống như sợi thịt, gợn lên và rung theo nhịp tim cô. Nỗi sợ hãi khiến cô buông chiếc bánh xuống sàn, nhưng lúc đó, mùi tanh nồng hòa với vị ngọt vẫn còn bám trong miệng, như một lời nhắc nhở rùng rợn: đây là khởi đầu của chuỗi kinh hoàng mà không thể thoát.
Linh biết, từ khoảnh khắc này, cô đã bị cuốn vào một vòng xoáy tội ác ghê rợn, nơi những chiếc bánh trung thu không chỉ là đồ ăn, mà là công cụ man rợ của một kẻ bệnh hoạn, sẵn sàng khiến bất cứ ai tò mò cũng phải trả giá bằng tinh thần, thậm chí là mạng sống.
Đêm Trung Thu trôi qua, ánh trăng trắng bạc soi trên ngôi làng Bình Hương, nhưng trong căn phòng nhỏ, Linh không ngủ được. Cô cảm giác như một thứ gì đó đang dõi theo mình, và những ký ức kinh hoàng từ miếng bánh đầu tiên vẫn còn ám ảnh từng giây, từng phút…