Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt lọt qua khung cửa sổ, nhưng căn phòng của Linh vẫn nhuốm một cảm giác u ám. Mùi ngọt, tanh còn sót lại từ chiếc bánh tối qua như vết nhơ ám ảnh, khiến cô phải mở toang cửa sổ để hít thở không khí. Tim cô vẫn đập mạnh, cơ thể run rẩy, nhưng sự tò mò và nỗi sợ hãi đã hòa làm một, thôi thúc cô phải tìm ra sự thật.
Linh lục trong gói bánh còn sót lại, phát hiện một mảnh giấy nhỏ ẩn dưới lớp giấy nâu. Trên đó, dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực đen:
"Người ăn bánh sẽ thấy sự thật, nhưng sự thật này sẽ theo người suốt đời."
Cảm giác lạnh sống lưng trào lên, Linh biết rằng chiếc bánh không chỉ là thức ăn, mà là lời cảnh báo. Cô quyết định truy tìm cửa hàng cũ kỹ, nơi chiếc bánh ra đời, để hiểu rõ bí ẩn kinh hoàng này.
Đến cửa hàng, cánh cửa cũ kêu cạch cạch khi Linh đẩy vào. Bên trong tối mờ, mùi bột nướng và mùi tanh nhẹ đặc trưng vẫn còn vương vất. Ông lão thợ bánh đang đứng bên lò, nhìn Linh bằng ánh mắt sáng quắc, như đã biết trước sự xuất hiện của cô.
Linh tiến lại gần, hỏi dồn dập: “Ông… ông đã làm gì trong bánh? Tại sao tôi… tôi cảm thấy như mất kiểm soát khi ăn?”
Ông lão cười khàn, giọng lạnh lùng: “Ngươi muốn biết sự thật sao? Ngươi đã ăn… và bây giờ ngươi đã thấy… những gì người khác không thể nhìn thấy.”
Trên bàn, những chiếc bánh còn nóng hổi tỏa mùi thơm, nhưng Linh để ý thấy các vết đỏ sẫm trong nhân bánh, lấm tấm như sợi thịt, mạch máu nhỏ, uốn lượn kỳ dị. Một luồng cảm giác ghê rợn lan tỏa, khiến cô suýt nôn. Linh chớp mắt, và hình ảnh những nạn nhân biến mất hiện lên trong đầu cô, như thể họ đang bị nhốt trong từng miếng bánh.
Cô quan sát kỹ hơn, và nhận thấy dấu vết trên bàn bếp, vệt máu mờ, các dụng cụ cắt nhỏ, vỏ bánh bị vứt bừa bãi. Mọi thứ đều chỉ ra rằng hung thủ – hay chính ông lão này – đã sử dụng thịt người làm nguyên liệu, và để lại dấu vết một cách tinh vi, như một trò chơi tăm tối.
Bất ngờ, ông lão bước tới gần, nụ cười vẫn không thay đổi: “Ngươi tò mò, và tò mò là thứ nguy hiểm nhất. Hãy nhìn kỹ… và nhìn kỹ hơn nữa, nếu còn can đảm.”
Linh cảm thấy tim đập mạnh, mồ hôi ướt đẫm, nhưng sự tò mò vẫn thôi thúc cô tiến lại bàn bánh. Khi cúi xuống, cô nhận ra các mẫu thịt nhỏ, từng mảnh máu khô xen lẫn nhân bánh, không còn nghi ngờ gì nữa: bánh này… thực sự là nhân thịt người. Cảm giác kinh hoàng, ghê tởm và ám ảnh dồn dập khiến cô suýt gào thét, nhưng nỗi sợ hãi còn lớn hơn, vì cô biết rằng người thợ bánh này không phải đơn giản, và hắn sẽ không để cô ra khỏi cửa hàng một cách an toàn nếu phát hiện cô biết sự thật.
Linh lùi lại, nhấn mạnh vào ánh mắt cảnh giác. Trong khoảnh khắc ấy, cửa hàng trở nên âm u hơn, ánh sáng từ lò bánh hắt lên những bóng dài kỳ quái trên tường, như hàng trăm đôi tay và ánh mắt của các nạn nhân đang theo dõi cô. Linh hiểu rằng chuỗi kinh hoàng mới thực sự bắt đầu, và để sống sót, cô phải tìm cách thoát khỏi ông lão, và vạch trần bí mật tội ác này trước khi chính mình trở thành nhân bánh tiếp theo.