Những ngày tiếp theo, Khả My sống trong sự bảo vệ tuyệt đối của Phong Dật. Anh đã giữ đúng lời hứa. Đội ngũ của Aegis làm việc ngày đêm. Họ đã gỡ bỏ được bài đăng bôi nhọ trên trang cá nhân của cô và khôi phục lại dữ liệu. Đồng thời, Phong Dật đã đích thân xây dựng một hệ thống bảo mật đa tầng, một "bức tường lửa" kiên cố, bao bọc lấy toàn bộ thế giới số của Khả My.
Bọn hacker đã cố gắng tấn công thêm vài lần nữa, nhưng tất cả đều bị chặn đứng bởi hệ thống phòng thủ của Aegis. Chúng giống như những con thiêu thân lao vào lửa, không những không thể xuyên qua mà còn để lại những dấu vết.
Trong phòng điều khiển của Aegis, Phong Dật ngồi trước hàng chục màn hình máy tính, những dòng code xanh đỏ chạy liên tục. Đôi mắt anh sắc bén, những ngón tay lướt trên bàn phím nhanh như chớp. Anh đang ở trong thế giới của mình, một thế giới mà anh là vua. Anh chỉ huy đội ngũ của mình, truy lùng dấu vết của kẻ địch trên không gian mạng. Nhìn anh lúc này, không ai có thể liên tưởng đến cậu học sinh rụt rè năm xưa. Anh là một vị tướng đang chỉ huy một trận chiến không khói súng.
Trong khi đó, Khả My bị "giam lỏng" trong căn penthouse. Mọi thiết bị điện tử của cô đã bị thu giữ. Cô không thể làm việc, không thể liên lạc với ai ngoài chị Lan thông qua một chiếc điện thoại đặc biệt do Aegis cung cấp. Cô cảm thấy vô cùng bức bối và bất lực.
Nhưng sự bức bối đó lại cho cô một khoảng lặng cần thiết. Không có mạng xã hội, không có những hợp đồng quảng cáo, không phải đóng vai một nữ hoàng hoàn hảo. Cô bắt đầu có thời gian để nhìn lại bản thân.
Và mỗi tối, bữa ăn với Phong Dật trở thành một thói quen kỳ lạ.
Ban đầu, họ chỉ nói về tiến độ của vụ án. Anh sẽ cập nhật cho cô về những dấu vết mới, những cuộc tấn công đã bị chặn đứng. Anh nói chuyện một cách chuyên nghiệp, dùng những thuật ngữ kỹ thuật mà cô không hiểu gì cả.
Nhưng dần dần, những cuộc trò chuyện của họ bắt đầu đi xa hơn.
"Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô định sẽ làm gì?" một hôm, anh đột nhiên hỏi.
"Tôi không biết," Khả My thành thật đáp. "Có lẽ sự nghiệp của tôi cũng đã chấm dứt rồi. Bí mật về gia đình tôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ ra."
"Tại sao cô lại phải che giấu?" anh hỏi. "Mạnh mẽ đối mặt với khó khăn không phải là một điều đáng xấu hổ."
"Đối với một người như anh, có lẽ là vậy," cô cười chua chát. "Nhưng đối với tôi, hình tượng là tất cả. Nếu không có nó, tôi không có gì cả."
Lần đầu tiên, cô đã mở lòng, kể cho anh nghe về những áp lực, những gánh nặng mà cô đã phải chịu đựng. Về người cha đang bệnh tật, về gia đình đang cần cô chu cấp. Cô kể trong nước mắt, những giọt nước mắt thật sự, không phải là sự diễn xuất trước ống kính.
Phong Dật chỉ im lặng lắng nghe. Anh không đưa ra lời khuyên, cũng không an ủi. Anh chỉ đặt trước mặt cô một ly nước ấm. Sự im lặng của anh, không hiểu sao, lại khiến cô cảm thấy được thấu hiểu. Anh không nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, mà bằng một sự tôn trọng.
Một mối liên kết mong manh, được xây dựng bằng sự chân thành bất đắc dĩ, đã bắt đầu hình thành giữa họ, xuyên qua cả bức tường lửa của công nghệ và bức tường phòng thủ của trái tim.