bảo vật huyền bí

Chương 1: Sáng sớm trong môn phái


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù nhẹ nhàng buông xuống trên đỉnh núi Thanh Ngọc, phủ lên những mái nhà ngói xanh lam của môn phái Thanh Ngọc một lớp màn trắng mờ ảo, như thể cả thế giới vừa bước vào một giấc mơ. Tiếng chim hót khe khẽ vang lên trong rừng thông, xen lẫn với tiếng nước róc rách chảy từ khe suối phía dưới, tạo thành bản nhạc tự nhiên yên bình, khiến bất cứ ai đặt chân đến nơi đây cũng phải thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Nhi đứng trên lan can của tòa chính điện, mắt tinh tường nhìn ra phía chân núi. Trời còn chưa sáng hẳn, nhưng không khí lạnh buổi sớm khiến cô hít thật sâu, cảm nhận từng nhịp thở trong làn sương. Vốn là đệ tử ưu tú của Thanh Ngọc môn phái, từ nhỏ cô đã được đào tạo bài bản về võ thuật, huyền thuật, và cả những quy tắc nghiêm khắc của môn phái. Chính vì vậy, bước chân cô luôn nhẹ nhàng mà chắc chắn, mỗi chuyển động đều toát ra khí chất uyển chuyển nhưng mạnh mẽ.

“Phải luyện thêm cho xong bài tập buổi sáng hôm nay,” Lạc Nhi tự nhủ, mắt ánh lên quyết tâm. Cô xoay người, bước xuống các bậc thang đá rêu mờ, tay chạm vào thanh gươm gắn bên hông – món bảo vật đầu tiên được môn phái trao khi cô trở thành đệ tử chính thức. Gươm không chỉ là vũ khí mà còn là biểu tượng của danh dự, sức mạnh, và kỳ vọng của sư phụ.

Cô vừa bước tới sân tập thì đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. “Lại đến giờ luyện khí công rồi sao?” Một giọng nữ nhẹ nhàng cất lên từ phía sau, mang chút tinh nghịch. Lạc Nhi quay lại, nở nụ cười:

“Chu Tiểu My, đến sớm vậy? Ngủ quên ở phòng à?”

Chu Tiểu My là một đệ tử cùng lớp, luôn tràn đầy năng lượng và hay trêu đùa Lạc Nhi. Nhưng hôm nay, Chu Tiểu My cũng phải công nhận khí chất của Lạc Nhi khác thường. Dù mới mười tám tuổi, ánh mắt cô ấy toát ra sự quyết đoán, uy nghiêm, khiến những đệ tử khác phải dè chừng.

“Không, ta tới để xem ngươi luyện xong chưa. Ta nghe nói hôm nay sư phụ chuẩn bị một bài tập mới, nghe nói khó vô cùng,” Chu Tiểu My nhún vai, mắt long lanh tò mò.

Lạc Nhi cười khẽ, rồi bước vào sân tập. Sân được lát đá trắng mịn, bốn góc đặt các trụ gỗ đánh dấu vị trí, phía trung tâm là đài tập khí công. Sương mù sáng sớm làm mọi thứ như phủ một lớp hào quang mờ ảo, khiến từng động tác của cô trông uyển chuyển mà dứt khoát.

Cô đặt gươm xuống, hít sâu, rồi bắt đầu luân chuyển nội lực, từng dòng khí chạy từ đỉnh đầu xuống đến lòng bàn chân, hòa vào nhịp tim, từng mạch máu, rồi tụ lại nơi bàn tay và chân. Trong môn phái, khí công là nền tảng để phát huy võ thuật, và Lạc Nhi là một trong những đệ tử xuất sắc nhất trong nhiều năm qua.

Chỉ sau vài phút, ánh sáng khí công bắt đầu lóe lên quanh thân cô, tạo thành một vòng sáng xanh nhạt, như một lớp lá chắn mỏng manh nhưng đầy uy lực. Chu Tiểu My tròn mắt nhìn, thốt lên:

“Lạc Nhi… vẫn tuyệt vời như ngày nào!”

Lạc Nhi mỉm cười, nhưng không nói gì. Cô biết bài tập hôm nay không chỉ kiểm tra nội lực, mà còn thử thách trí tuệ, sự nhạy bén trong xử lý tình huống. Bỗng nhiên, gió thổi mạnh, sương mù cuộn lên, và từ phía rừng thông, một sáng ánh lạ lóe lên, như viên đá phát sáng giữa cây cỏ.

Lạc Nhi nhíu mày, bước tới gần, tay khẽ chạm vào bức tượng đá, nơi ánh sáng phát ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cảm nhận một làn năng lượng dị thường, vừa huyền bí vừa nguy hiểm. Tim cô đập nhanh, bản năng võ thuật mách bảo: đây không phải là hiện tượng bình thường.

Chu Tiểu My đứng sau, hoảng hốt: “Lạc Nhi… đó là gì vậy?”

Nhưng Lạc Nhi không trả lời. Cô cẩn thận quan sát, từng bước tiến tới ánh sáng. Bỗng nhiên, từ phía rừng, tiếng lá xào xạc vang lên, theo sau là bóng dáng một người. Anh ta mặc áo giản dị, không có dấu hiệu là đệ tử môn phái, bước ra từ những tán cây rậm rạp, mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Lạc Nhi và ánh sáng kỳ lạ.

Lạc Nhi nín thở, tay nắm chắc gươm. “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” giọng lạnh lùng vang lên, nhưng trong lòng có chút tò mò.

Chàng trai bình thường ấy – sau này sẽ là Hàn Thương – khẽ lắc đầu, vẻ mặt lúng túng: “Tôi… tôi chỉ đi qua đây, thấy ánh sáng… nên tò mò.”

Ánh mắt họ chạm nhau, một khoảnh khắc bất ngờ, nơi hai thế giới – đệ tử ưu tú và chàng trai bình thường – giao nhau. Lạc Nhi cảm nhận được năng lượng kỳ lạ phát ra từ chàng trai, một điều mà ngay cả cô – người luyện tập nội lực cực kỳ tinh thông – cũng khó lý giải.

Trời sáng hẳn, sương tan dần, nhưng không khí vẫn căng thẳng. Lạc Nhi hạ gươm, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn: “Ngươi không được động vào vật này. Nếu ngươi dám, sẽ….” cô không nói hết, ánh mắt cảnh cáo.

Hàn Thương chỉ đứng im, vẻ mặt chân thành: “Tôi… tôi không hề định làm gì. Chỉ là… ánh sáng đó khiến tôi tò mò…”

Cả hai đứng trong im lặng, gió thổi, sương mù tan dần, nhưng những rung động đầu tiên trong lòng họ vừa nảy sinh – sự tò mò, cảnh giác, nhưng cũng là hứng thú. Và đó chính là khởi đầu cho một hành trình phiêu lưu kỳ bí, nơi nữ đệ tử ưu tú và chàng trai bình thường sẽ cùng nhau đối mặt thử thách, mưu mô, và tình yêu…

Ánh sáng kỳ lạ từ bảo vật dần tắt, nhưng Lạc Nhi biết một điều: cuộc sống bình yên ở Thanh Ngọc môn phái sẽ không còn như trước nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×