bảo vật huyền bí

Chương 2: Bước vào rừng linh bí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua các tầng cây rừng Thanh Ngọc, tạo thành những tia sáng mỏng manh trên mặt đất phủ đầy lá. Không khí mát lạnh và mùi nhựa thông thoang thoảng khiến bước chân ai cũng cảm giác như lạc vào thế giới khác. Lạc Nhi đứng trước lối vào khu rừng, ánh mắt nghiêm trang nhưng tràn đầy quyết tâm. Gươm bên hông lấp lánh trong nắng, phản chiếu tia sáng xanh nhạt mà cô vẫn cảm nhận được từ bảo vật kỳ lạ.

“Ngươi… ngươi có chắc là muốn đi vào đây sao?” Hàn Thương bước theo phía sau, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ lo lắng. Chàng trai bình thường, vốn chưa từng luyện võ hay đi sâu vào rừng núi, giờ đang phải theo chân một đệ tử ưu tú đầy khí chất.

Lạc Nhi hít một hơi dài, gật đầu: “Nếu không vào rừng, chúng ta sẽ không thể tìm được manh mối gì về bảo vật. Đừng lo, cứ đi theo tôi, và nghe lời tôi.” Giọng cô vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, nhưng Hàn Thương vẫn cảm nhận được sự ấm áp tiềm ẩn trong đó.

Bước chân họ vừa đặt vào khu rừng, một làn khí lạ bốc lên từ mặt đất, len lỏi qua các khe lá, quấn quanh cơ thể Lạc Nhi. Cô nhíu mày, nhận ra rằng đây không phải là sự thông thường của thiên nhiên, mà là năng lượng bảo vật đang dẫn đường. Hàn Thương cảm nhận được sự rung động này, nhưng không biết cách giải thích, chỉ có thể nắm chặt cây gậy bên tay để giữ thăng bằng.

Rừng cây rậm rạp, nhưng Lạc Nhi tiến bước rất nhẹ nhàng, đôi mắt quan sát từng chi tiết. Từng gốc cây, từng tảng đá, dường như đều ẩn chứa một dấu hiệu kỳ bí. Cô khẽ nhắc Hàn Thương: “Cẩn thận… đôi khi ánh sáng và năng lượng trong rừng có thể gây ảo giác.”

Hàn Thương liếc nhìn xung quanh, thấy những ánh sáng xanh nhạt nhấp nháy giữa các tán lá, và cảm giác tim đập nhanh hơn. Chàng trai bình thường giờ đây đang đứng trước một thế giới hoàn toàn khác, nơi luật lệ không giống như ngoài làng, nơi nguy hiểm và kỳ bí luôn song hành.

Bỗng nhiên, một âm thanh lạ vang lên, như tiếng thét gió kết hợp với tiếng rì rầm không rõ nguồn. Lạc Nhi lập tức dừng lại, tay nắm chắc gươm. “Ngươi đứng lại!” Cô ra lệnh, giọng sắc lạnh.

Một bóng người lao ra từ bụi cây phía trước, nhanh như chớp, tấn công Hàn Thương. Chàng trai bình thường vội né tránh, tim đập rộn ràng. Nhưng Lạc Nhi đã kịp ra tay, gươm lóe lên, chặn đòn tấn công bằng một kỹ thuật uyển chuyển và mạnh mẽ. Âm thanh kim loại va chạm vang lên, làm rung chuyển mặt đất.

Hắn là một linh thú rừng, hình dáng vừa giống hổ vừa giống cáo, mắt đỏ rực và lông ánh xanh nhạt như hòa vào năng lượng bảo vật. Lạc Nhi biết đây là linh thú bảo vệ khu vực, không phải kẻ thù bình thường. Cô nghiêm giọng: “Không được tấn công trước! Chỉ khi hắn tấn công, chúng ta mới phản kháng.”

Hàn Thương vẫn còn sợ hãi, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Lạc Nhi, chàng hiểu rằng mình phải tin tưởng cô. Anh khẽ thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, quan sát cách Lạc Nhi di chuyển, từng bước phối hợp giữa võ thuật và năng lượng khí công.

Linh thú lao đến lần thứ hai, tốc độ cực nhanh. Lạc Nhi nhảy lên, gươm vung tạo thành vòng cung ánh sáng xanh, đánh bật linh thú về phía sau. Hàn Thương tận dụng cơ hội, nhanh chóng né tránh, rồi vô tình chạm vào một tảng đá kỳ lạ, khiến đá phát ra tia sáng màu vàng nhạt. Linh thú dừng lại, dường như bị thu hút bởi ánh sáng này.

“Ngươi làm tốt đó!” Lạc Nhi kêu lên, vừa chiến đấu vừa khẽ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên cô khen Hàn Thương, khiến chàng trai bình thường đỏ mặt, không biết nên vui hay ngại.

Sau vài hiệp đấu, linh thú rút lui vào rừng, ánh mắt như cảnh cáo nhưng không tấn công thêm. Lạc Nhi thở hắt ra, vừa mệt vừa hồi hộp. Hàn Thương bước tới, giọng run run: “Cô… cô thật mạnh… tôi chỉ… chỉ may mắn một chút thôi.”

Lạc Nhi nhíu mày, rồi bật cười khẽ: “May mắn hay không, lần sau phải chú ý hơn. Ở đây không có chỗ cho sự bất cẩn.” Nhưng trong lòng cô, một cảm giác nhẹ nhàng len lỏi – Hàn Thương dường như có duyên với bảo vật, điều mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác.

Cả hai tiếp tục đi sâu hơn vào rừng, nơi năng lượng bảo vật mạnh mẽ hơn, và nhiều điều kỳ bí bắt đầu xuất hiện: cây cối xoay quanh, lá cây phát sáng theo từng bước chân, thậm chí những âm thanh trong rừng trở nên như tiếng thì thầm gọi tên họ. Lạc Nhi sử dụng kỹ thuật quan sát cao, từng chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ qua.

“Cô… cô có chắc là… bảo vật này ở đây không?” Hàn Thương hỏi, giọng lạc lõng.

Lạc Nhi nhíu mày, tay vuốt nhẹ gươm: “Tôi cảm nhận được năng lượng từ phía trước. Nếu tiếp tục theo dòng năng lượng, chúng ta sẽ đến được nơi bảo vật ẩn giấu.”

Đi được vài trăm bước, họ tới một hồ nước nhỏ, nước trong vắt như gương, phản chiếu ánh sáng xanh nhạt kỳ lạ. Lạc Nhi quỳ xuống, tay khẽ chạm vào mặt nước, và lập tức một làn khí mỏng màu xanh bốc lên. Hàn Thương nhìn, mắt mở to kinh ngạc. Năng lượng bảo vật bùng lên quanh họ, tạo thành một vòng sáng kỳ ảo, khiến rừng xung quanh trở nên huyền bí hơn bao giờ hết.

“Ngươi thấy không… Hàn Thương? Đây chính là nơi bảo vật trú ngụ,” Lạc Nhi nói, giọng đầy hứng thú nhưng vẫn điềm tĩnh.

Chàng trai bình thường cảm thấy tim đập rộn ràng, không chỉ vì nguy hiểm, mà còn vì sự gần gũi và uy lực của nữ đệ tử ưu tú đứng bên cạnh. Anh chợt nhận ra rằng, mặc dù mình bình thường, nhưng khi đứng cạnh Lạc Nhi, cảm giác mình không hề yếu đuối – ngược lại, có một sức mạnh tinh thần mà cô truyền cho anh.

Nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài, một ánh sáng đỏ nhạt lóe lên từ phía sau hồ, cùng với tiếng rên rỉ vang lên khắp rừng. Lạc Nhi lập tức đứng lên, gươm sẵn sàng: “Có người… hoặc thứ gì đó đến gần. Chuẩn bị đi, Hàn Thương!”

Hàn Thương nắm chặt cây gậy, mắt nhìn nữ chính, cảm giác vừa lo lắng vừa phấn khích. Lần đầu tiên, chàng trai bình thường này thực sự bước vào thế giới phi thường, nơi mỗi bước chân đều có thể gặp nguy hiểm, nhưng cũng chính nơi ấy, mối liên kết giữa họ bắt đầu được hình thành, không chỉ là đồng đội, mà còn là những rung động đầu tiên trong tim.

Tiếng lá xào xạc ngày càng gần, ánh sáng đỏ nhạt rực lên, và bảo vật huyền bí – thứ đã kéo họ đến rừng – dường như cũng bắt đầu phản ứng. Lạc Nhi hít sâu, ánh mắt đầy quyết tâm: “Chúng ta không thể lùi nữa. Nếu muốn bảo vệ bảo vật và khám phá bí ẩn, phải tiến lên…”

Hàn Thương gật đầu, tim đập mạnh, bước theo cô, và hành trình phiêu lưu huyền bí chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×