bảo vật huyền bí

Chương 5: Linh vật khổng lồ và bí mật bảo vật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rừng sâu Thanh Ngọc trở nên u tối hơn khi bóng cây che kín ánh sáng ban mai. Sương đỏ trước đó đã tan, nhưng không khí vẫn đặc quánh và nặng nề, khiến từng hơi thở đều trở nên khó nhọc. Lạc Nhi đứng trước Hàn Thương, ánh mắt nghiêm nghị. Trước mặt họ, sinh vật khổng lồ từ Chương 4 vẫn di chuyển chậm rãi, từng bước rung chuyển mặt đất, phát ra tiếng gầm trầm ấm như sấm.

“Ngươi… có cảm nhận được sức mạnh của nó không?” Hàn Thương thở hổn hển, đôi mắt mở to kinh ngạc. Dù đã trải qua vài thử thách trước, chàng vẫn không thể ngờ một sinh vật to lớn như vậy lại hiện diện trong rừng.

Lạc Nhi gật đầu, tay nắm gươm chặt: “Cảm nhận… nhưng không sợ. Sinh vật này là người bảo vệ bảo vật, không phải kẻ thù thực sự. Nếu chúng ta hành động khôn ngoan, sẽ không bị tấn công trực diện.”

Sinh vật khổng lồ bước tới gần hồ, nơi bảo vật phát sáng rực rỡ. Ánh sáng từ viên ngọc phản chiếu lên vảy lấp lánh của nó, khiến nó trông như một con rồng mini trong huyền thoại. Nhưng không giống những câu chuyện thần thoại, sinh vật này phát ra luồng năng lượng mạnh mẽ, khiến nội lực của Lạc Nhi và Hàn Thương rung động, đồng thời khơi gợi trí tò mò kỳ lạ.

“Chúng ta phải tìm cách khai thác năng lượng từ bảo vật mà không khiêu khích nó,” Lạc Nhi thì thầm, ánh mắt tập trung vào chuyển động của sinh vật. Hàn Thương đứng sát bên, tim đập mạnh, vừa lo lắng vừa hứng khởi. Chàng cảm nhận rằng đây là lần đầu tiên mình thực sự bước vào thế giới phi thường, nơi mọi quyết định đều mang tính sống còn.

Lạc Nhi khẽ nhắm mắt, bắt đầu tập trung khí công, sử dụng năng lượng từ bảo vật để tạo ra vòng ánh sáng bao quanh mình. Ánh sáng xanh nhạt từ gươm hòa vào ánh sáng từ bảo vật, tạo thành một luồng năng lượng dịu nhưng mạnh mẽ, lan tỏa ra khắp mặt hồ và cả khu rừng xung quanh.

Sinh vật khổng lồ ngừng bước, quay mắt đỏ rực về phía Lạc Nhi. Nó phát ra âm thanh vang vọng trong tâm trí cô: “Ngươi… xứng đáng… nhưng phải chứng minh…”

Hàn Thương sững sờ: “Cô… cô cảm nhận được nó đang nói sao?”

Lạc Nhi gật đầu, miệng khẽ mấp máy: “Đúng… đây là một linh hồn cổ xưa liên kết với bảo vật. Nó chỉ chấp nhận những ai có dũng khí và tâm hồn trong sáng.”

Trong khoảnh khắc ấy, bảo vật phát sáng mạnh hơn, và một vòng sáng xanh bao quanh sinh vật khổng lồ. Lạc Nhi hiểu rằng, để tiếp cận bảo vật và khai mở bí mật, họ cần thử thách trí tuệ, can đảm và sự hợp tác.

“Chúng ta phải phối hợp,” cô nói với Hàn Thương. Chàng gật đầu, tay nắm chặt cô, cảm giác tim đập mạnh. Đây là lần đầu tiên họ cùng đối mặt mối nguy hiểm sinh tử, và đồng thời, cảm xúc giữa họ bắt đầu bộc lộ tinh tế: lo lắng, tin tưởng, và chút rung động ngọt ngào.

Lạc Nhi đi tới gần hồ, đồng thời quan sát sinh vật. Cô nhận thấy có những điểm yếu trên vảy của nó, nơi ánh sáng từ bảo vật phản chiếu mạnh nhất. Nếu biết cách sử dụng năng lượng từ bảo vật, có thể hòa hợp chứ không hủy diệt sinh vật, biến nó thành đồng minh.

“Ngươi… nắm gươm, dùng năng lượng bảo vật tập trung vào điểm sáng trên vảy,” Lạc Nhi ra lệnh. Hàn Thương hơi lúng túng nhưng làm theo. Khi ánh sáng từ gươm và bảo vật hội tụ vào điểm yếu, sinh vật khổng lồ rung mình, nhưng không tấn công. Thay vào đó, ánh mắt đỏ rực của nó trở nên hiền hòa hơn, như thừa nhận sự xứng đáng của họ.

Khoảnh khắc ấy, Lạc Nhi và Hàn Thương đứng sát bên nhau, ánh mắt chạm nhau trong ánh sáng huyền ảo. Cả hai cùng cảm nhận một luồng năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ, lan tỏa qua cơ thể, như kết nối cả tâm hồn lẫn sức mạnh. Lạc Nhi cảm thấy tim mình rung động, còn Hàn Thương thì thấy một cảm giác bảo vệ và gần gũi chưa từng có.

Sinh vật khổng lồ chậm rãi lùi ra, tạo ra một con đường dẫn tới bảo vật, ánh sáng từ viên ngọc dần ổn định, phát ra luồng năng lượng dịu dàng và kỳ bí. Lạc Nhi nhẹ nhàng tiến tới, tay chạm vào viên ngọc, và bỗng nhiên cả thân thể cô phát sáng, cảm nhận toàn bộ năng lượng bảo vật tràn vào cơ thể.

Hàn Thương đứng bên, ngắm cô, không giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Cô… cô thật phi thường.”

Lạc Nhi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Ngươi cũng tuyệt vời không kém. Nếu không có sự nhanh nhẹn và can đảm của ngươi, ta không thể khai mở bảo vật một cách an toàn.” Khoảnh khắc ấy, một luồng gió nhẹ thổi qua, rừng cây rung rinh, và một sợi dây kết nối kỳ bí giữa họ và bảo vật dường như hình thành.

Nhưng ngay khi họ còn đang chìm trong khoảnh khắc huyền diệu, từ phía rừng, tiếng gió rít và bóng dáng một sinh vật khác xuất hiện, lớn hơn, mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì họ từng gặp. Lạc Nhi biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu của thử thách thực sự – nơi họ sẽ phải đối mặt với những mối nguy hiểm sinh tử, khám phá bí mật bảo vật, và kiểm nghiệm tình cảm.

“Chuẩn bị, Hàn Thương… thử thách thực sự bắt đầu rồi,” Lạc Nhi nói, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng. Hàn Thương nắm chặt tay cô, cảm giác vừa sợ vừa hồi hộp, nhưng lòng tin và sự kết nối giữa họ đã đủ mạnh để bước vào thử thách tiếp theo.

Rừng sâu tĩnh mịch, ánh sáng bảo vật nhấp nháy, sinh vật khổng lồ đứng chặn phía trước, và cuộc phiêu lưu đầy huyền bí, thử thách và tình cảm giữa Lạc Nhi và Hàn Thương chính thức bước vào cao trào mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×