Sau khi rời hồ nước, Lạc Nhi và Hàn Thương tiến sâu vào rừng, nơi những tán cây rậm rạp che kín ánh sáng. Không khí trở nên đặc quánh, hơi thở của họ hòa vào âm thanh rì rầm của lá cây và tiếng suối xa xa. Năng lượng từ bảo vật vẫn len lỏi xung quanh, nhấp nháy màu xanh nhạt, dẫn lối họ tới một nơi mà ngay cả những đệ tử ưu tú như Lạc Nhi cũng cảm thấy hơi lo lắng.
“Ngươi có cảm giác không ổn không?” Hàn Thương hỏi, giọng thấp, tay vẫn nắm cây gậy. Mặc dù đã trải qua trận đấu với linh thú, tim chàng vẫn đập nhanh, và cơ thể vẫn căng như dây đàn.
Lạc Nhi dừng lại, hít sâu, nhắm mắt để cảm nhận năng lượng bảo vật. Cô cảm thấy một dòng khí lạnh lạ lùng đang lan ra từ phía trước, và một tiếng thì thầm nhẹ như gió rít qua thân cây: “Nguy hiểm… nguy hiểm…”
“Ta cảm nhận được… có điều gì đó không ổn phía trước,” cô nói, mắt mở to, ánh sáng xanh từ gươm phản chiếu lên khuôn mặt nghiêm trang.
Họ tiếp tục đi, và chỉ sau vài trăm bước, một làn sương đỏ bất ngờ bùng lên quanh họ, dày đặc đến mức không nhìn thấy đường đi. Mỗi bước chân đều phải dò dẫm, từng cái chạm vào rễ cây hay đá nhỏ đều phát ra tiếng vang trong rừng tĩnh mịch.
“Cẩn thận… đừng để mất phương hướng,” Lạc Nhi nhắc, tay nắm chặt gươm. Hàn Thương đứng sát bên, tim đập mạnh, vừa lo lắng vừa hồi hộp.
Đột nhiên, từ trong sương đỏ, những bóng người mờ ảo xuất hiện, di chuyển nhanh như chớp. Lạc Nhi lập tức nhận ra đây không phải là linh thú hay hiện tượng thiên nhiên mà là các kẻ săn bảo vật, những tay thợ săn nguy hiểm, đang theo dõi họ.
“Chuẩn bị chiến đấu!” Lạc Nhi ra lệnh, đôi mắt lóe sáng. Bên cạnh cô, Hàn Thương vội hít sâu, tâm trí căng như dây cung. Lần đầu tiên chàng thực sự nhận ra, trong thế giới này, nguy hiểm không phải từ thiên nhiên mà từ con người.
Các kẻ săn bảo vật lao tới, sử dụng các loại khí công và binh khí kỳ bí. Lạc Nhi không hề sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng xoay gươm, tạo ra vòng khí công xanh bao quanh, đánh bật đòn tấn công của đối phương. Hàn Thương nhanh trí, nhặt những cành cây rừng rắn chắc ném ra, kết hợp với ánh sáng từ bảo vật để làm phân tán kẻ địch.
Một trong những kẻ săn bảo vật bất ngờ lao vào từ phía sau, nhưng Lạc Nhi đã cảm nhận, quay người, gươm lóe sáng, chặn đứng đòn tấn công. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Hàn Thương không thể kìm lòng, thốt lên: “Cô… quá tuyệt vời!”
Lạc Nhi chỉ khẽ cười, nhưng trong lòng cảm thấy rung động lạ lùng. Chàng trai bình thường này, dù không có võ công, nhưng nhạy bén và dũng cảm, khiến cô có cảm giác an tâm – lần đầu tiên cô cảm thấy không cần phải một mình đối mặt mọi thử thách.
Trận chiến diễn ra căng thẳng. Họ liên tục phối hợp, Lạc Nhi dùng gươm và khí công, Hàn Thương lợi dụng môi trường và khả năng quan sát để tạo ra các đòn phản công tinh tế. Sau vài phút, các kẻ săn bảo vật phải rút lui, nhưng ánh mắt đầy hăm dọa, như muốn báo rằng hành trình phía trước sẽ còn khốc liệt hơn.
Khi bọn họ rút đi, sương đỏ tan dần, và Lạc Nhi nhận ra điều kỳ lạ: bảo vật không còn tĩnh lặng nữa. Ánh sáng xanh nhạt bây giờ biến đổi thành nhiều tia sáng, chớp nháy, và từ giữa chúng, một hình dạng mờ ảo dần xuất hiện: đó là một linh hồn cổ xưa, liên kết với bảo vật, hình dáng giống con rồng mini, ánh mắt đầy uy lực nhưng cũng dịu dàng.
“Đây… đây là bảo vật thật sự…” Hàn Thương thốt lên, giọng run run. Chàng cảm nhận được một luồng năng lượng dịu dàng, nhưng cũng mạnh mẽ, lan tỏa khắp cơ thể mình.
Linh hồn bảo vật quay về phía Lạc Nhi, phát ra tiếng vang kỳ lạ trong tâm trí cô: “Chỉ có người xứng đáng mới được chạm… chỉ có lòng can đảm và tâm hồn trong sáng mới khai mở sức mạnh…”
Lạc Nhi nhíu mày, tay nhẹ nhàng chạm vào viên ngọc trong hồ. Ngay lập tức, ánh sáng từ bảo vật lan ra, bao trùm cả hai. Hàn Thương cảm nhận sự ấm áp và quyền năng dịu dàng, trong lòng vừa sợ vừa thích thú.
Khoảnh khắc đó, giữa ánh sáng huyền ảo, một vòng tay vô hình từ bảo vật ôm lấy họ, khiến tim cả hai đập mạnh. Lạc Nhi ngẩng mắt nhìn Hàn Thương, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Ngươi… cũng cảm nhận được chứ?”
Hàn Thương gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “Vâng… cảm giác này… kỳ diệu…” Chàng không biết giải thích thế nào, nhưng chàng nhận ra mối liên kết kỳ lạ giữa mình, Lạc Nhi, và bảo vật, khiến lòng chàng vừa sợ vừa hứng thú.
Nhưng ngay khi họ còn đang chìm trong khoảnh khắc huyền diệu ấy, từ phía rừng, một tiếng gió rít vang lên, kèm theo bóng dáng một sinh vật khổng lồ, gần như che khuất cả ánh sáng từ bảo vật. Lạc Nhi lập tức nắm tay Hàn Thương, giọng nghiêm trọng: “Không ổn… có sinh vật khác đang tiến tới. Chúng ta phải chuẩn bị!”
Họ đứng sát nhau, trái tim đập mạnh, ánh mắt chạm nhau đầy tín nhiệm và tin tưởng. Đây là lần đầu tiên, nữ đệ tử ưu tú và chàng trai bình thường thực sự nhận ra: trong cuộc phiêu lưu này, không chỉ võ thuật hay trí tuệ mới quan trọng, mà lòng can đảm và sự kết nối giữa họ mới là sức mạnh thực sự.
Sinh vật khổng lồ từ từ tiến lại gần, và ánh sáng từ bảo vật bỗng biến đổi, tạo thành một luồng năng lượng bảo vệ, như muốn nói rằng: “Chỉ những ai xứng đáng mới bước tiếp được…”
Lạc Nhi hít sâu, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt đầy quyết tâm. Hàn Thương đứng bên cạnh, nắm chặt tay cô, cảm giác tim đập mạnh và cơ thể sẵn sàng. Hai người, một mạnh mẽ, một bình thường nhưng dũng cảm, sẵn sàng bước vào thử thách nguy hiểm tiếp theo, nơi mọi bí mật về bảo vật sẽ dần hé lộ, và nơi tình cảm giữa họ sẽ được thử thách, phát triển sâu hơn.