bắt buộc hợp tác, rốt cuộc thì yêu

Chương 1: Cuộc gặp định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, thành phố vẫn còn chìm trong màn sương mỏng manh, những con đường lớn bắt đầu đông đúc với dòng xe hối hả. Nữ chính, Lâm Tĩnh, vội vã bước ra khỏi căn hộ nhỏ của mình, tay xách cặp tài liệu còn chưa kịp gọn gàng, mắt hớt hải lia qua điện thoại để kiểm tra lịch trình. Hôm nay là một ngày quan trọng, cô phải tham dự cuộc họp dự án lớn tại Công ty Tinh Huy, nơi cô vừa mới nhận việc chỉ hai tuần trước.

Lâm Tĩnh vốn là cô gái bình thường, không nổi bật, nhưng thông minh, chăm chỉ và đặc biệt có khả năng xử lý vấn đề linh hoạt. Cô vừa tốt nghiệp, nhảy vào công việc thực tế với tinh thần “có thể làm được mọi thứ”. Nhưng đôi khi sự nhiệt tình của cô lại khiến cô gặp rắc rối.

Khi vừa bước qua cánh cửa thang máy, cô va phải một người đàn ông cao lớn, mặc bộ suit đen hoàn hảo. Tài liệu trong tay cô bay tứ tung.

“Á… xin lỗi!” cô vội vàng cúi xuống nhặt giấy tờ.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. “Cô đi đứng kiểu gì vậy?”

Lâm Tĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt nam tính tuyệt đối, đôi mắt màu hạt dẻ sâu hút, ánh nhìn khiến tim cô đập lỡ nhịp. Cô vội lắp bắp: “D-dạ… tôi… xin lỗi…”

Người đàn ông hừ nhẹ, giọng lạnh như băng: “Cẩn thận hơn lần sau.”

Đó là lần đầu tiên, cô gặp Hàn Dương, CEO của Tinh Huy Group – một người đàn ông nổi tiếng xuất sắc, lạnh lùng và hoàn hảo đến mức đáng sợ. Trong giới kinh doanh, anh nổi danh với khả năng nhìn thấu đối thủ chỉ trong vài phút và luôn đạt mục tiêu trước hạn định.

Lâm Tĩnh thầm nghĩ: “Ôi trời, sao người bình thường như mình lại va phải người hoàn hảo này chứ? Cứ như phim ngôn tình vậy!”

Chưa kịp hoàn hồn, cô vội bước vào thang máy để đến tầng dự họp. Và ngay khi cửa thang máy mở ra, cô bất ngờ va vào chính Hàn Dương một lần nữa, lần này nặng hơn. Tài liệu rơi xuống sàn, còn cà phê trong tay anh bắn ra một ít, bắn lên áo vest trắng tinh.

“Ôi không!” Lâm Tĩnh hét lên, vội vàng lấy khăn giấy ra, tay run rẩy.

Hàn Dương nhìn cô, ánh mắt chạm vào tấm khăn cô đưa ra. Anh hít một hơi sâu, nhíu mày, rồi… bất ngờ không giận dữ như cô tưởng, chỉ lạnh lùng nói: “Được, ít ra cô biết nhận lỗi. Nhưng lần sau, đừng để tôi phải dạy cô.”

Lâm Tĩnh đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, nghĩ thầm: “Người đàn ông này lạnh như băng, mà còn cao ngạo nữa. Chắc chắn là kiểu nam chính kiểu ‘ghét nhưng lại thu hút’ rồi đây.”

Cuộc họp diễn ra tại phòng họp lớn, toàn bộ nhân viên chủ chốt đều đã có mặt. Lâm Tĩnh ngồi ở cuối bàn, cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Dự án này là một hợp đồng lớn, nếu thành công, cô sẽ có cơ hội khẳng định bản thân. Nhưng cô không ngờ, người mà cô vừa va phải chính là người phụ trách giám sát dự án – Hàn Dương.

Ngồi đối diện anh, cô cảm thấy áp lực dồn dập. Hàn Dương im lặng, chỉ lướt qua bản kế hoạch của cô bằng ánh mắt sắc bén. Lâm Tĩnh cảm nhận được mọi lỗi nhỏ đều bị anh nhận ra. Cô cắn môi, nhắc nhở bản thân phải tập trung.

“Đây là kế hoạch phân tích thị trường cho dự án mới,” cô mở lời, giọng hơi run. “Tôi đã tổng hợp dữ liệu từ nhiều nguồn và dự đoán….”

Hàn Dương ngắt lời, giọng lạnh: “Phân tích chưa chi tiết, dữ liệu chưa đầy đủ. Cô có tự tin với dự án này không?”

Cả phòng họp lặng đi. Lâm Tĩnh đỏ mặt, cảm giác như bị “đổ nước lạnh”. Nhưng cô nhấc cằm, đáp: “Tôi sẽ chỉnh sửa ngay, anh có thể hướng dẫn thêm về chi tiết anh cần.”

Hàn Dương im lặng một chút, nhìn cô với ánh mắt sắc bén, nhưng không nói gì thêm. Không khí phòng họp trở nên căng thẳng. Những người xung quanh bắt đầu cảm nhận được sự xung đột rõ rệt giữa CEO lạnh lùng và cô gái trẻ.

Sau cuộc họp, Hàn Dương gọi Lâm Tĩnh lại văn phòng anh. “Cô làm việc tại đây hai tuần, nhưng tôi thấy khả năng của cô chưa tối đa. Chúng ta sẽ hợp tác trực tiếp trong dự án. Cẩn thận, tôi không nhẫn nhịn lần thứ hai.”

Lâm Tĩnh vừa phấn khích vừa lo lắng. “Hợp tác trực tiếp với CEO sao? Nguy cơ cao quá… nhưng cũng là cơ hội hiếm có.”

Ngày hôm sau, cô đến văn phòng Hàn Dương, nhận ra rằng anh không hề dễ gần. Mọi chi tiết trong công việc đều được anh kiểm soát. Tuy nhiên, trong lúc cô làm việc căng thẳng, anh bất ngờ hướng dẫn một cách tỉ mỉ, khiến cô vừa bực mình vừa cảm thấy an tâm.

Những ngày tiếp theo, họ va chạm liên tục, từ việc bàn dự án, trao đổi với nhân viên, đến những tình huống bất ngờ trong công ty. Mỗi lần va chạm, Lâm Tĩnh cảm thấy mình vừa ghét vừa tò mò về Hàn Dương. Còn anh, từ thái độ lạnh lùng, bắt đầu chú ý đến sự thông minh, cá tính mạnh mẽ của cô.

Một buổi chiều, khi cả hai phải ở lại công ty muộn để hoàn thiện báo cáo, Lâm Tĩnh vô tình nhìn thấy Hàn Dương ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh sáng hoàng hôn rọi lên gương mặt nghiêm túc nhưng không hề dữ tợn. Cô thầm nghĩ: “Anh ấy thật sự khác những gì mình tưởng…”.

Và ở khoảnh khắc ấy, Lâm Tĩnh biết rằng cuộc gặp định mệnh sáng hôm nay chỉ là khởi đầu của một chuỗi những xung đột, hợp tác, và… cảm xúc khó gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×