Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau cuộc gặp gỡ “định mệnh” với Hàn Dương ngày hôm trước, cô biết rằng dự án lần này sẽ là một thử thách lớn. Thử thách không chỉ vì khối lượng công việc, mà còn vì người mà cô phải hợp tác trực tiếp chính là CEO lạnh lùng nhất công ty.
Ngay khi cô vừa bước vào phòng, Hàn Dương đã ngồi sẵn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không thèm nhìn cô. “Cô đến đúng giờ,” anh nói, giọng vẫn lạnh lùng như băng.
Lâm Tĩnh gật đầu, cố giấu sự hồi hộp. “Dạ, tôi đã chuẩn bị dữ liệu và kế hoạch sơ bộ cho dự án. Anh muốn tôi trình bày trước hay…?”
Hàn Dương nhướng mày, cắt ngang: “Trình bày sau. Trước tiên, chúng ta cần phân chia nhiệm vụ. Cô làm phần thị trường và đối thủ, tôi xử lý chiến lược tổng thể. Cẩn thận, nếu tôi thấy lỗi nhỏ, tôi sẽ chỉnh ngay.”
Cô gật đầu, cố gắng kiềm nén cảm giác căng thẳng. Trong lòng cô thầm nghĩ: “Làm việc với người này đúng là… vừa thú vị vừa cực hình.”
Ngay lập tức, họ bắt đầu công việc. Cả hai đều có cá tính mạnh mẽ, nên ngay từ những phút đầu, xung đột đã xuất hiện.
“Phần đối thủ, cô chỉ lấy số liệu từ báo cáo cũ thôi sao?” Hàn Dương hỏi, giọng lạnh lùng nhưng sắc bén như dao cạo.
Lâm Tĩnh hơi sững người, nhưng vẫn cố bình tĩnh đáp: “Dữ liệu này là nền tảng, tôi sẽ bổ sung thêm thông tin mới từ khảo sát thị trường hôm qua.”
Hàn Dương nhíu mày, đôi mắt như đang soi thấu mọi chi tiết. “Đừng nói tôi phải nhắc từng bước. Tôi không thích sự chậm trễ.”
Lâm Tĩnh nhíu mày, giọng khẽ gắt: “Tôi không chậm trễ, anh chỉ chưa hiểu rõ quá trình của tôi thôi.”
Hai người vừa nói vừa tranh luận, nhưng chính sự đối lập này lại khiến không khí làm việc trở nên sống động. Mỗi khi Hàn Dương nhấn mạnh lỗi, Lâm Tĩnh đều tìm cách biện minh, đôi khi còn “cãi lại” một cách khéo léo.
Trong lúc họ đang căng thẳng, cô trợ lý nhỏ ở phòng đem vào một tách cà phê. Lâm Tĩnh khẽ cười: “Cảm ơn…” nhưng Hàn Dương đã giật tách cà phê từ tay cô.
“Đừng phí thời gian với mấy thứ vặt vãnh này. Trước tiên, tập trung vào số liệu,” anh nói, giọng vẫn lạnh lùng.
Lâm Tĩnh đỏ mặt, vừa bực mình vừa bất ngờ. “Người đàn ông này… vừa nghiêm khắc vừa… đúng lúc giúp đỡ mình nữa sao?”
Buổi sáng trôi qua trong căng thẳng, xung đột nhưng đầy hiệu quả. Lâm Tĩnh nhận ra rằng, mặc dù Hàn Dương lạnh lùng, nhưng anh cũng chỉ rõ những sai sót mà cô không nhận thấy.
Đến giờ nghỉ trưa, cô và Hàn Dương đi ra ngoài ăn. Trên đường, Hàn Dương vẫn giữ khoảng cách, nhưng thỉnh thoảng nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán. Lâm Tĩnh cố gắng trò chuyện, nhưng anh chỉ trả lời ngắn gọn, khiến cô vừa thấy bực mình vừa tò mò.
“Anh… có bao giờ nghỉ không?” cô hỏi, cố gắng tạo không khí thân thiện.
Hàn Dương nhếch mép, giọng vẫn lạnh lùng: “Công việc không chờ ai. Cô cũng vậy.”
Lâm Tĩnh đỏ mặt, bực mình nhưng lại thấy hơi thú vị. “Anh này… sao vừa khó chịu vừa hấp dẫn vậy?”
Chiều đến, hai người trở lại văn phòng. Dự án tiếp tục với những tình huống “dở khóc dở cười”. Có lần, Lâm Tĩnh vô tình đánh rơi máy tính bảng, Hàn Dương lập tức chộp lấy trước khi nó rơi xuống sàn. Ánh mắt anh chạm vào cô, hơi nghiêng, nửa lạnh lùng, nửa quan tâm.
Cô khẽ thở dài, tự nhủ: “Người này thật… khó đoán.”
Trong quá trình làm việc, họ dần hiểu được cách suy nghĩ của nhau. Lâm Tĩnh nhận ra Hàn Dương không chỉ lạnh lùng, mà còn cực kỳ logic và tỉ mỉ. Mỗi quyết định của anh đều dựa trên dữ liệu và kinh nghiệm, không hề tùy tiện.
Ngược lại, Hàn Dương bắt đầu chú ý đến sự nhiệt tình, thông minh và cá tính bướng bỉnh của Lâm Tĩnh. Mỗi lần cô lên tiếng ý kiến, dù không đúng hoàn toàn, anh đều âm thầm đánh giá cao sự chủ động và tinh thần cầu tiến của cô.
Khi trời tối, văn phòng gần như vắng bóng người. Lâm Tĩnh mệt mỏi, tựa vào ghế. Hàn Dương vẫn ngồi bên cạnh, chỉnh sửa dữ liệu. Chợt anh hỏi, giọng vẫn bình thường nhưng có vẻ mềm hơn chút:
“Cô… hôm nay làm việc mệt không?”
Lâm Tĩnh giật mình, nhìn anh. Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng hỏi như vậy, thay vì lạnh lùng chỉ trích. Cô ngập ngừng: “Dạ… có chút… nhưng ổn.”
Hàn Dương gật nhẹ. “Cố gắng duy trì hiệu quả, nhưng đừng quá căng thẳng.”
Cô đỏ mặt, lẩm bẩm trong lòng: “Người này… sao lại có lúc quan tâm như vậy…?”
Buổi tối khép lại với cảm giác vừa mệt vừa thú vị. Lâm Tĩnh biết rằng, cuộc hợp tác bắt buộc này không đơn giản chỉ là công việc, mà còn là một chuỗi những cảm xúc khó gọi tên đang dần nảy sinh.
Trên đường về nhà, cô vừa đi vừa nghĩ về Hàn Dương. Mỗi lần va chạm, mỗi lời nói, ánh mắt của anh đều để lại dấu ấn. Cô thầm thở dài: “Cuộc gặp định mệnh hôm trước chỉ là bắt đầu… và mình chắc chắn sẽ còn gặp nhiều tình huống ‘dở khóc dở cười’ nữa.”
Và cô biết, tình cảm giữa hai người – từ ghét, từ căng thẳng, từ những va chạm – sẽ còn kéo dài, phát triển theo từng bước, từng xung đột, từng khoảnh khắc.