bắt buộc hợp tác, rốt cuộc thì yêu

Chương 6: Bão tố bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm nay, Lâm Tĩnh thức dậy với cảm giác vừa hưng phấn vừa lo lắng. Sau những khoảnh khắc gần gũi ngày hôm qua, trái tim cô vẫn nhói nhẹ khi nhớ lại ánh mắt và cử chỉ tinh tế của Hàn Dương. Nhưng cô biết, dự án lần này đang bước vào giai đoạn khó khăn nhất, nơi mà áp lực công việc và những tình huống bất ngờ có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Khi cô bước vào văn phòng, Hàn Dương đã có mặt, như mọi ngày, với vẻ nghiêm nghị và ánh mắt sắc bén. Anh nhìn cô, nhíu mày, nhưng không nói gì. Lâm Tĩnh hít một hơi sâu, tự nhủ: “Cố gắng bình tĩnh… nhưng sao tim mình lại loạn nhịp thế này?”

Sáng nay, họ sẽ tiếp nhận một bản hợp đồng đột xuất từ đối tác lớn, yêu cầu hoàn thành một báo cáo phân tích chi tiết trong thời gian cực ngắn. Đây là thử thách mà ngay cả Hàn Dương cũng phải tập trung tối đa.

Ngay khi hợp đồng được đưa xuống bàn, Hàn Dương lập tức phân tích chi tiết từng mục, giọng nghiêm túc và dứt khoát:

“Chúng ta cần hoàn thiện báo cáo này trong vòng hai ngày. Cô chịu trách nhiệm phần dữ liệu, tôi sẽ xử lý phần phân tích chiến lược. Không có lỗi.”

Lâm Tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áp lực nặng nề. Cô biết, bất cứ sai sót nào cũng sẽ khiến Hàn Dương thất vọng, và cô cũng không muốn để mình bị đánh giá kém.

Ngay từ đầu buổi, sự cố liên tục xảy ra. Dữ liệu một số khu vực quan trọng bị trùng lặp, khiến Lâm Tĩnh phải rà soát lại từ đầu. Trong khi cô đang loay hoay xử lý, Hàn Dương tiến đến bên cạnh, giọng bình tĩnh nhưng sắc bén:

“Cô cần tập trung vào từng chi tiết. Mỗi số liệu đều quan trọng.”

Cô đỏ mặt, vừa mệt vừa xấu hổ: “D-dạ… tôi sẽ làm kỹ hơn.”

Không khí căng thẳng kéo dài cả buổi sáng. Mỗi khi Lâm Tĩnh gặp khó khăn, Hàn Dương đều xuất hiện kịp thời, giúp cô xử lý tình huống, nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm túc. Cô nhận ra rằng, sự quan tâm của anh luôn tinh tế, không phô trương, nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp và an tâm.

Đúng lúc cô bắt đầu quen với nhịp công việc, một tình huống bất ngờ khác xảy ra. Một tệp dữ liệu quan trọng trên server đột ngột bị lỗi, khiến toàn bộ phân tích bị gián đoạn. Lâm Tĩnh hoảng hốt, mắt mở to: “Anh… anh Hàn, tệp dữ liệu… bị lỗi!”

Hàn Dương lập tức đứng dậy, thao tác trên máy tính, giọng bình tĩnh:

“Không sao. Hãy theo tôi, chúng ta sẽ lấy dữ liệu dự phòng.”

Trong lúc di chuyển tệp dự phòng, tay họ vô tình chạm nhau. Lâm Tĩnh đỏ bừng mặt, tim đập nhanh, nhưng cô kịp lấy lại bình tĩnh, tiếp tục công việc. Ánh mắt Hàn Dương lướt qua cô một cách tinh tế, không nói gì nhưng ánh nhìn ấy khiến cô cảm thấy một thứ cảm xúc mới lạ đang hình thành trong lòng.

Buổi chiều, áp lực càng tăng khi đối tác bất ngờ gọi điện yêu cầu họp trực tuyến gấp, muốn Hàn Dương và Lâm Tĩnh thuyết trình ngay trong vòng nửa giờ. Cô hít một hơi sâu, tay run nhẹ khi mở máy tính.

Hàn Dương nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng hơi dịu:

“Cô bình tĩnh. Chúng ta sẽ xử lý cùng nhau.”

Cô gật đầu, cố kiềm chế tim đập nhanh. Trong buổi họp, Lâm Tĩnh dẫn dắt phần dữ liệu, Hàn Dương bổ sung chiến lược, hai người phối hợp ăn ý đến mức ngay cả đối tác cũng phải khen ngợi.

Sau buổi họp, khi vừa thở phào nhẹ nhõm, Hàn Dương nhìn cô, giọng nghiêm túc:

“Hôm nay cô làm tốt. Tuy còn vài điểm cần cải thiện, nhưng tổng thể, cô đã xử lý áp lực khá ổn.”

Cô đỏ mặt, vừa mệt vừa vui: “D-dạ… cảm ơn anh.”

Nhưng chưa dừng lại ở đó. Trong lúc thu dọn tài liệu, một cơn mưa bất ngờ ập đến, làm đường phố ngoài văn phòng ngập nước. Lâm Tĩnh chưa chuẩn bị áo mưa, loay hoay tìm chỗ trú. Hàn Dương bước tới, giọng lạnh nhưng vẫn quan tâm:

“Đi cùng tôi. Tôi có ô.”

Cô ngượng ngùng, tim nhói: “Anh ấy… lúc nào cũng nghiêm khắc, nhưng lúc này lại quan tâm… sao lại rung động như vậy?”

Khi đứng dưới cùng một chiếc ô, khoảng cách giữa họ gần đến mức khiến cô cảm thấy tim đập nhanh. Hàn Dương vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt thoáng qua một tia dịu dàng.

Trên đường về nhà, Lâm Tĩnh suy nghĩ về cả ngày. Mỗi tình huống bất ngờ, mỗi lần Hàn Dương xuất hiện đúng lúc, đều khiến cô cảm thấy vừa an toàn vừa rung động. Cô biết rằng cảm xúc của mình đang dần vượt ra ngoài mối quan hệ công việc, nhưng chưa biết cách thừa nhận.

Buổi tối, cô ngồi trước laptop, chuẩn bị báo cáo cho ngày mai, nhưng tâm trí vẫn lang thang về Hàn Dương – ánh mắt sắc bén, giọng nói nghiêm nghị nhưng quan tâm, và cả những khoảnh khắc gần gũi, vô tình chạm tay, đứng cùng nhau dưới mưa.

Cô thầm nhủ: “Dự án này… không chỉ là công việc nữa… mà còn là nơi mình học cách nhận ra cảm xúc thật. Và có lẽ… mình đang dần thích anh ấy. Nhưng chưa dám thừa nhận.”

Và Lâm Tĩnh biết rằng, từ áp lực công việc, những sự cố bất ngờ, tới những khoảnh khắc gần gũi, mọi cảm xúc đang hòa quyện, tạo nên một mối quan hệ vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào. Sự hợp tác bắt buộc giữa cô và Hàn Dương giờ đây không còn chỉ là trách nhiệm công việc, mà là hành trình khám phá tình cảm tiềm ẩn, rung động đầu tiên và cả những cảm xúc phức tạp chưa tên gọi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×