bắt buộc hợp tác, rốt cuộc thì yêu

Chương 5: Khoảnh khắc gần gũi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh bước vào văn phòng với cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Sau những sự cố bất ngờ ngày hôm trước, cô biết rằng dự án lần này sẽ còn căng thẳng hơn nữa. Nhưng trong lòng cô lại lẫn lộn một cảm giác khác – một chút mong chờ kỳ lạ khi nghĩ đến Hàn Dương.

Hàn Dương đã có mặt ở văn phòng, ngồi ngay bàn làm việc với vẻ nghiêm nghị quen thuộc. Khi nhìn thấy cô, anh không nói gì, chỉ gật nhẹ như một thói quen. Lâm Tĩnh thở dài trong lòng: “Vẫn lạnh lùng như mọi ngày, nhưng sao tôi lại thấy… mong chờ?”

Ngày hôm nay, cả hai sẽ phải làm việc trực tiếp với một đối tác quan trọng đến từ nước ngoài, người sẽ ở lại cả ngày để khảo sát thực tế dự án. Điều này đồng nghĩa với việc Lâm Tĩnh và Hàn Dương phải phối hợp gần như liên tục, từ sáng tới chiều.

Ngay khi đối tác đến, Hàn Dương lập tức đứng lên đón. Ánh mắt anh sắc bén, nhưng cách anh cúi chào, lịch sự với đối tác, lại khiến Lâm Tĩnh cảm thấy vừa kính trọng vừa… ngượng ngùng. Cô tự nhủ: “Anh ấy lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng gần anh thế này… mình cứ thấy tim đập nhanh.”

Trong buổi làm việc, Lâm Tĩnh đảm nhận phần dẫn dắt đối tác khảo sát văn phòng và các phòng ban liên quan. Hàn Dương đi theo sát cô, thỉnh thoảng chỉnh giọng, hướng dẫn cô nói chuyện với đối tác, nhưng luôn giữ khoảng cách vừa đủ.

Một tình huống khiến Lâm Tĩnh đỏ mặt xảy ra khi cô vô tình vấp ngã trên sàn văn phòng do dây điện. Trước khi cô kịp lấy thăng bằng, Hàn Dương đã nhanh tay đỡ lấy, giữ cô đứng vững.

“Cô không cẩn thận,” anh nói, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt thoáng một tia quan tâm.

Cô ngượng ngùng, hơi xấu hổ: “D-dạ… cảm ơn anh.”

Họ tiếp tục dẫn đối tác đi khảo sát. Trong lúc đi qua phòng họp, Hàn Dương vô tình chạm nhẹ vào tay cô khi giúp cô mở cửa. Lâm Tĩnh cảm thấy tim mình nhói nhẹ. “Chỉ một khoảnh khắc nhỏ… mà tim mình lại nhảy loạn nhịp.”

Cả buổi sáng trôi qua với hàng loạt tình huống khiến Lâm Tĩnh vừa căng thẳng vừa lo lắng. Mỗi lần cô gặp khó khăn, Hàn Dương đều xuất hiện đúng lúc để hỗ trợ, nhưng luôn giữ thái độ bình tĩnh, nghiêm túc. Cô dần nhận ra rằng, càng gần anh, cô càng thấy vừa an toàn vừa hấp dẫn, một cảm giác khó tả.

Đến giờ trưa, cả ba người bước vào phòng ăn công ty. Lâm Tĩnh ngồi cạnh Hàn Dương, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa thích thú. Anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô khi cô nói chuyện với đối tác.

Cô không dám nhìn thẳng, lén liếc qua, tim đập nhanh: “Anh ấy… tại sao lại làm tim mình loạn nhịp thế này?”

Chiều đến, cả nhóm tiếp tục khảo sát thực tế, và Lâm Tĩnh phải dẫn đối tác tham quan các phòng chức năng. Trong lúc đi qua khu vực kho, cô phát hiện một số vật liệu chưa được sắp xếp gọn gàng. Cô quay sang Hàn Dương, giọng hơi ngượng:

“Anh… có lẽ khu vực này cần sắp xếp lại, nhìn hơi lộn xộn.”

Hàn Dương nhíu mày, nhưng không trách cô. Anh bước đến, chỉ ra vài điểm cần điều chỉnh, rồi nhanh chóng giúp cô di chuyển vật liệu một cách an toàn.

Khoảnh khắc hai người cùng cúi xuống sắp xếp, tay họ vô tình chạm nhau. Lâm Tĩnh đỏ bừng mặt, lúng túng: “Chỉ một cái chạm… mà tim mình nhảy cả lên.”

Hàn Dương nhận ra, nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục công việc với vẻ điềm tĩnh vốn có. Cô ngẩng đầu, cố gắng tập trung, nhưng trong lòng vẫn cảm giác một loại cảm xúc mới lạ đang dần hình thành.

Khi buổi khảo sát kết thúc, đối tác tỏ ra rất hài lòng. Hàn Dương gật nhẹ, nói với Lâm Tĩnh:

“Cô làm tốt. Dù còn vài điểm cần cải thiện, nhưng tổng thể, cô đã phối hợp ổn.”

Cô đỏ mặt, vừa mệt vừa vui: “D-dạ… cảm ơn anh.”

Trong lúc thu dọn tài liệu, Hàn Dương bất ngờ hỏi:

“Cô có thấy mệt không? Nếu cần nghỉ, tôi có thể hỗ trợ một số việc.”

Cô ngạc nhiên, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng: “Anh ấy… lúc nào cũng nghiêm khắc, nhưng vẫn quan tâm đến mình.”

Khi mọi thứ đã xong, họ bước ra ngoài văn phòng cùng nhau. Hàn Dương đi trước, mở cửa cho cô. Lâm Tĩnh đỏ mặt, thầm nghĩ: “Chỉ là mở cửa… mà sao tim mình lại nhói như vậy?”

Trên đường về nhà, cô ngồi một mình trong taxi, hồi tưởng lại mọi khoảnh khắc trong ngày. Mỗi lần anh xuất hiện đúng lúc, mỗi lần anh giúp cô xử lý tình huống, đều khiến cô cảm thấy vừa an tâm vừa rung động.

Cô biết rằng mối quan hệ giữa cô và Hàn Dương đã vượt ra ngoài công việc. Những va chạm nhỏ, những ánh mắt quan tâm, những khoảnh khắc hỗ trợ đều khiến trái tim cô loạn nhịp.

Buổi tối, cô ngồi trước laptop, xem lại dữ liệu và chuẩn bị cho ngày mai, nhưng tâm trí vẫn lang thang về Hàn Dương. Cô thầm nhủ: “Dự án này… không chỉ là công việc nữa… mà còn là nơi mình học cách nhận ra cảm xúc thật của mình. Và có lẽ… mình đang dần thích anh ấy.”

Và Lâm Tĩnh biết rằng, từ ghét, căng thẳng, đến những khoảnh khắc gần gũi, mọi cảm xúc đều đang dần hòa quyện, tạo nên một mối quan hệ phức tạp nhưng đầy sức hút. Sự hợp tác bắt buộc giữa cô và Hàn Dương giờ đây không còn là trách nhiệm công việc đơn thuần, mà là một hành trình khám phá tình cảm tiềm ẩn, những rung động đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×