Tòa nhà Lục Thị, cao chót vót giữa trung tâm tài chính, không đơn thuần là một trụ sở, mà là một đài quan sát bằng kính và thép, nơi những quyết định trị giá hàng tỷ đô la được đưa ra trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Tầng cao nhất, nơi văn phòng Tổng tài tọa lạc, được bao bọc bởi sự xa hoa lạnh lẽo, một không gian mà ánh sáng dường như cũng phải tuân theo quy tắc kỷ luật nghiêm ngặt.
An Nhược Hi bước ra khỏi thang máy đặc biệt dành riêng cho Tổng tài, giày cao gót không phát ra bất kỳ âm thanh nào trên thảm lông cừu dày. Trang phục công sở tối màu và phong thái bình tĩnh che giấu sự căng thẳng đang cuộn xoáy bên trong cô. Cô không đến đây để tìm kiếm một công việc mơ ước; cô đến để tìm kiếm sự thật, và người nắm giữ sự thật đó chính là người đàn ông sắp đối diện.
Hành lang dẫn đến văn phòng Tổng tài dài hun hút, chỉ có tiếng máy điều hòa chạy đều và mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng. Mọi thứ ở Lục Thị đều hoàn hảo đến mức vô hồn. Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại chiếc kẹp hồ sơ trên tay, nhắc nhở bản thân về lời hứa đã tự đặt ra: Dù người đàn ông này có quyền lực và quyến rũ đến đâu, cô không được phép lạc lối khỏi mục tiêu.
Bên ngoài cánh cửa gỗ óc chó chạm khắc tinh xảo, cô dừng lại trước tấm biển đồng khắc tên: Lục Thiên Minh – Tổng tài Điều hành.
Thư ký riêng của Tổng tài, cô Trương, một phụ nữ trung niên với mái tóc búi cao gọn gàng, mỉm cười mỉm theo phép tắc: “Cô Nhược Hi, Tổng tài đang chờ. Chúc cô may mắn với dự án mới.” Lời chúc của cô Trương nghe có vẻ lịch sự, nhưng ẩn chứa một sự cảnh báo ngầm: nơi này không dành cho người yếu tim.
An Nhược Hi gật đầu, đưa tay mở cửa.
Văn phòng rộng lớn chìm trong ánh chiều tà hắt vào từ tấm kính sát trần, tạo nên một sự đối lập gay gắt giữa ánh sáng cam yếu ớt bên ngoài và bóng tối sắc nét bên trong. Lục Thiên Minh đang đứng bên cửa sổ, tay cắm túi quần, bóng lưng cao lớn sừng sững đối diện với cảnh quan thành phố. Anh không quay lại ngay.
“An Nhược Hi,” giọng anh vang lên, trầm thấp và lạnh lùng, như được đúc từ băng. “29 tuổi, tốt nghiệp loại xuất sắc tại Stanford, ba năm kinh nghiệm tại T.K. Consulting. Năng lực làm việc xếp loại A+ nhưng hồ sơ cá nhân hoàn toàn trống rỗng trong hai năm gần đây.”
Anh quay lại, và ánh mắt cô chạm phải một vẻ ngoài mà mọi tạp chí kinh tế đều phải ca tụng: khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, đôi mắt sâu thẳm sắc bén, và bộ vest xám than may đo không tì vết. Ánh mắt đó, không hề có một chút cảm xúc cá nhân nào, chỉ có sự đánh giá thuần túy về giá trị lao động.
“Anh đã điều tra tôi,” Nhược Hi nói, giọng cô không chút nao núng, mặc dù tim cô đang đập nhanh hơn bình thường.
Thiên Minh nhếch mép, một cử chỉ hiếm hoi làm giảm đi sự lạnh lùng của anh, nhưng không hề ấm áp hơn: “Tôi không thuê người dựa trên lòng tin, cô An. Tôi thuê người dựa trên dữ liệu. Và trong dữ liệu của cô, có hai năm bị bỏ trống. Giải thích.”
Nhược Hi đặt hồ sơ lên bàn, đứng thẳng tắp. “Đó là thời gian tôi dành cho các hoạt động thiện nguyện không liên quan đến lĩnh vực kinh tế. Tôi cam đoan, nó không ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của tôi tại Lục Thị.”
“Tôi không quan tâm đến việc cô giải cứu thế giới,” Thiên Minh lạnh nhạt nói, tiến lại gần bàn làm việc bằng gỗ mun. “Tôi quan tâm đến việc cô có thể cứu Tập đoàn Lục Thị khỏi cuộc khủng hoảng sắp tới hay không.”
Anh ngồi xuống ghế da, đẩy về phía cô một tập tài liệu mỏng. “Dự án ‘Phục Hưng Châu Á’. Dự án này đã bị trì hoãn sáu tháng, gây thiệt hại nghiêm trọng. Cô được tuyển vào vị trí thư ký dự án cấp cao, trực tiếp dưới quyền tôi, để đưa nó trở lại quỹ đạo trong vòng bốn tuần. Bắt đầu từ ngay bây giờ.”
Nhược Hi cầm lấy tập tài liệu. Dự án này là huyết mạch của Lục Thị trong thập kỷ tới, một nhiệm vụ gần như bất khả thi. Nhưng đây chính là cơ hội cô cần: càng gần anh, cô càng dễ tìm thấy những gì cô đang tìm kiếm.
“Tôi cần toàn bộ quyền truy cập vào các báo cáo nội bộ liên quan đến vụ án Giao Thoa Ánh Sáng ba năm trước,” Nhược Hi nói, bất ngờ ném một quả bom vào không khí.
Sự im lặng bao trùm văn phòng. Đôi mắt Thiên Minh thu hẹp lại, tia lạnh lẽo sắc như dao. Giao Thoa Ánh Sáng là tên vụ án thương mại mà người thân của Nhược Hi đã dính líu, và cô tin rằng nó liên quan đến một sơ suất hoặc một âm mưu từ phía Lục Thị.
“Cô đang đòi hỏi quá nhiều cho một thư ký mới,” Thiên Minh nói, gằn giọng.
“Không, tôi đang đòi hỏi công bằng cho công việc. Dự án Phục Hưng Châu Á là hậu quả trực tiếp của những thất bại trong quá khứ, và tôi không thể khắc phục hậu quả nếu không hiểu rõ nguyên nhân gốc rễ, thưa Tổng tài,” cô đáp trả một cách chuyên nghiệp, tránh nhắc đến động cơ cá nhân. Cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời này.
Thiên Minh nhìn cô chăm chú, như thể đang phân tích từng tế bào trong cơ thể cô. Ánh mắt anh khiến cô cảm thấy trần trụi, nhưng cô không lùi bước. Cô phải mạnh mẽ, phải tỏ ra là một chuyên gia không thể thiếu.
Sau một khoảnh khắc kéo dài như cả thế kỷ, Thiên Minh cười khẩy. “Thông minh. Nhưng nguy hiểm. Được thôi, tôi sẽ cấp cho cô quyền truy cập hạn chế. Tôi sẽ theo dõi từng bước đi của cô, cô An. Nếu cô làm tôi thất vọng, hoặc nếu tôi phát hiện bất kỳ ý đồ cá nhân nào, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi giới kinh doanh mãi mãi.”
Đó không phải là một lời đe dọa, đó là một lời hứa chắc chắn.
“Tôi hiểu rõ quy tắc của cuộc chơi, Tổng tài,” Nhược Hi nói, cúi đầu một cách chuẩn mực. Cô biết rủi ro, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Dù Thiên Minh là một tảng băng, cô phải ở lại đủ lâu để ánh dương của sự thật có thể làm tan chảy nó, dù cho cái giá phải trả là trái tim cô sau này.
Khi An Nhược Hi rời đi, Thiên Minh vẫn đứng yên, nhìn ra thành phố. Anh đưa tay day nhẹ thái dương. Nhược Hi là người phụ nữ đầu tiên dám thách thức anh một cách công khai và trực diện như vậy. Đôi mắt cô không chỉ có sự chuyên nghiệp; chúng có lửa, một ngọn lửa anh đã đánh mất từ lâu.
“Điều tra cô ấy,” Thiên Minh ra lệnh khẽ qua tai nghe, giọng anh trở lại vẻ lạnh lùng quen thuộc. “Điều tra kỹ lưỡng về hai năm bị bỏ trống đó. Tôi muốn biết mọi thứ.”
Cuộc chiến trong văn phòng Lục Thị đã chính thức bắt đầu.