Văn phòng của An Nhược Hi nằm liền kề với văn phòng Tổng tài, một vị trí mà bất cứ nhân viên cấp cao nào cũng phải thèm muốn. Tuy nhiên, Nhược Hi cảm nhận được không gian này không phải là đặc ân, mà là một chiếc lồng bằng vàng được lắp đặt camera giám sát vô hình. Bức tường kính ngăn cách với phòng thư ký riêng cô Trương luôn khiến cô cảm thấy như mọi hành động đều đang bị theo dõi.
Sáng hôm sau, khi bước vào, Nhược Hi nhanh chóng thiết lập lại không gian làm việc. Chiếc bàn làm việc tối giản, chỉ giữ lại máy tính và chồng hồ sơ Phục Hưng Châu Á. Cô Trương mang đến một chiếc cốc sứ trắng mới.
“Tổng tài không thích màu sắc nổi bật trong khu vực này, cô An,” cô Trương nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang tính răn đe. “Và Tổng tài yêu cầu báo cáo cập nhật tình trạng dự án sau mỗi hai giờ, bắt đầu từ 9 giờ sáng.”
Nhược Hi gật đầu. “Tôi hiểu, cô Trương. Nguyên tắc ‘hiệu suất và tuyệt đối’ của Lục Thị.”
Sự chuyên nghiệp tuyệt đối của Nhược Hi dường như làm cô Trương hơi bất ngờ. Cô ta mỉm cười khó khăn rồi lui ra.
Dự án Phục Hưng Châu Á là một mê cung thực sự. Sau khi đọc lướt các tài liệu đã được Thiên Minh cung cấp, Nhược Hi nhận ra vấn đề không nằm ở tài chính, mà ở cốt lõi công nghệ và quản lý. Nhóm kỹ sư cốt cán đã bị thay đổi ba lần trong sáu tháng, và cấu trúc dữ liệu bị phân mảnh đến mức vô lý.
9 giờ sáng, Nhược Hi gửi bản tóm tắt tình hình đầu tiên qua email: “Dự án đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ do thiếu nhất quán trong cấu trúc dữ liệu cơ bản. Yêu cầu cuộc họp khẩn cấp với trưởng nhóm công nghệ cũ và mới vào 10 giờ 30.”
Chỉ ba phút sau, chuông điện thoại bàn reo. Đó là Thiên Minh.
“Cô nghĩ cô có thể triệu tập các quản lý cấp cao của tôi một cách tùy tiện như thế sao, cô An?” Giọng anh qua điện thoại có vẻ cáu kỉnh hơn so với giọng nói trực tiếp ngày hôm qua, có lẽ vì sự xâm phạm đột ngột của cô vào quy trình của anh.
“Tổng tài,” Nhược Hi đáp, giữ giọng điệu ổn định. “Với thời hạn bốn tuần, chúng ta không có đủ thời gian cho nghi thức. Dự án đã bị trì hoãn sáu tháng, và mỗi giây trì hoãn đều là tiền của Lục Thị. Tôi không triệu tập họ tùy tiện; tôi triệu tập họ vì họ là những người duy nhất có thể cung cấp bức tranh toàn cảnh về sự hỗn loạn của dữ liệu.”
Thiên Minh im lặng, có lẽ đang cân nhắc sự hợp lý trong lập luận thẳng thắn của cô.
“Tốt. Mười giờ ba mươi. Đảm bảo tôi nhận được bản tóm tắt quyết định của cô trước mười một giờ,” anh cắt ngang, không cần đợi câu trả lời của cô.
Cuộc họp diễn ra trong phòng họp phụ của Tổng tài. Ba kỹ sư cấp cao ngồi đối diện Nhược Hi với vẻ mặt phòng thủ rõ rệt. Họ đã quen với việc đổ lỗi cho nhau và cho cấp trên cũ.
Nhược Hi không lãng phí thời gian. Cô chiếu một sơ đồ đơn giản lên màn hình, chỉ ra sự mâu thuẫn giữa hai hệ thống lập trình.
“Anh Minh, anh là trưởng nhóm cũ. Tại sao lại sử dụng giao thức ‘Alpha-5’ khi đã biết rõ rằng nó không tương thích với nền tảng lưu trữ đám mây của chúng ta?” Nhược Hi hỏi, ánh mắt sắc bén.
Minh, một kỹ sư trẻ tuổi đầy kiêu căng, cau mày. “Đó là quy tắc của Giám đốc Kỹ thuật cũ. Chúng tôi chỉ tuân theo lệnh.”
“Và anh Hải, trưởng nhóm hiện tại,” Nhược Hi chuyển hướng. “Tại sao lại tốn thêm hai tháng để phát triển một giao thức mới là ‘Beta-9’, thay vì sửa chữa sự không tương thích của Alpha-5, vốn chỉ mất hai tuần?”
Hải lúng túng. “Chúng tôi… muốn một giải pháp tối ưu hơn.”
Nhược Hi lắc đầu. “Giải pháp tối ưu nhất lúc này là hoàn thành. Việc sử dụng Beta-9 chỉ là một cách để kéo dài thời gian và tiêu tốn ngân sách. Trong vòng sáu tháng, hai anh đã lãng phí 30 triệu đô la vì sự thiếu quyết đoán và tinh thần trách nhiệm. Đó là lý do dự án Phục Hưng Châu Á thất bại.”
Không khí trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Nhược Hi gấp tài liệu lại.
“Từ bây giờ, mọi quyết định kỹ thuật sẽ phải được tôi kiểm duyệt. Kế hoạch là quay lại Alpha-5, sửa lỗi tương thích. Tôi sẽ gửi hướng dẫn chi tiết. Bất cứ ai cản trở tiến trình sẽ trực tiếp đối diện với Tổng tài,” cô tuyên bố, giọng điệu không một chút nhân nhượng.
Khi rời khỏi phòng họp, Nhược Hi cảm nhận rõ sự thù địch từ ba người đàn ông kia. Cô biết họ sẽ sớm tìm cách phá hoại hoặc báo cáo sai lệch lên Thiên Minh.
Đó cũng chính là điều cô cần. Sự hỗn loạn sẽ tạo ra lỗ hổng.
Chiều hôm đó, sau khi ổn định công việc dự án, Nhược Hi bắt đầu nhiệm vụ thứ hai: điều tra vụ Giao Thoa Ánh Sáng.
Cô sử dụng quyền truy cập hạn chế đã được cấp. Hệ thống lưu trữ của Lục Thị là một mạng lưới phức tạp và được bảo mật tuyệt đối, nhưng kinh nghiệm ba năm trong lĩnh vực tư vấn đã dạy cô cách dò tìm qua các lỗ hổng quản trị. Cô không tìm kiếm hồ sơ trực tiếp; cô tìm kiếm nhật ký truy cập.
Sau gần hai giờ tìm kiếm, cô xác định được một loạt hoạt động đáng ngờ: một người dùng nội bộ đã truy cập hồ sơ Giao Thoa Ánh Sáng vào đêm xảy ra vụ án, nhưng tất cả các bản ghi nhật ký đều bị xóa một cách thủ công, chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt: một ID người dùng không rõ ràng, “Ghost_902”.
Nhược Hi sao lưu lại dấu vết đó vào một ổ đĩa mã hóa cá nhân. Cô biết việc truy tìm Ghost_902 trong hệ thống lớn của Lục Thị là một nhiệm vụ bất khả thi vào lúc này, nhưng đây là bằng chứng đầu tiên. Cô có cảm giác Thiên Minh đã biết về sự tồn tại của ID này, và việc anh cho cô "quyền truy cập hạn chế" không phải là vô ý. Anh đang thử cô, hoặc thậm chí là bẫy cô.
Đúng 5 giờ chiều, Nhược Hi soạn thảo báo cáo cho Thiên Minh. Bản báo cáo chỉ gồm hai trang, ngắn gọn nhưng đầy đủ, trình bày rõ ràng nguyên nhân chính dẫn đến sự trì hoãn và các bước hành động ngay lập tức. Cô hoàn toàn không đề cập đến ID Ghost_902.
Sau khi gửi email, Nhược Hi nhận được một yêu cầu gặp mặt trực tiếp.
Lần này, Thiên Minh không đứng bên cửa sổ. Anh ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt dán vào màn hình máy tính, nơi báo cáo của cô đang được hiển thị.
“Cô có chắc chắn về đánh giá của mình không, cô An?” Thiên Minh hỏi, không ngẩng đầu. “Hải và Minh đều là những kỹ sư giỏi nhất của tôi.”
“Họ có năng lực kỹ thuật, Tổng tài, nhưng họ thiếu năng lực quản lý khủng hoảng và thiếu sự trung thực. Họ dùng vấn đề công nghệ để che đậy sự yếu kém trong ra quyết định,” Nhược Hi đáp. “Tôi đã gửi kế hoạch hành động. Nếu nó thất bại, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Thiên Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, và lần đầu tiên, Nhược Hi thấy một chút tò mò không che giấu.
“Trách nhiệm của cô là gì?” anh hỏi, giọng điệu thách thức.
Nhược Hi mỉm cười lạnh nhạt. “Mất việc, và như anh đã hứa, biến mất khỏi giới kinh doanh mãi mãi. Đó là lý do tại sao tôi sẽ không thất bại.”
Thiên Minh dựa lưng vào ghế, thở ra một hơi khó nhận thấy, giống như sự căng thẳng kéo dài đã được giải tỏa một chút.
“Tốt. Nhưng cô đã bỏ sót một chi tiết quan trọng trong báo cáo,” anh nói, gõ nhẹ ngón tay lên màn hình. “Cô không đề cập đến nguyên nhân chính trị nội bộ đã dẫn đến việc thay đổi trưởng nhóm. Một chuyên gia như cô không nên bỏ qua yếu tố con người.”
Nhược Hi hơi giật mình. Cô đã cố tình bỏ qua yếu tố đó vì nó không liên quan đến mục tiêu của cô, nhưng Thiên Minh đã nhìn ra.
“Tôi chỉ tập trung vào những vấn đề có thể giải quyết được trong bốn tuần, Tổng tài. Chính trị nội bộ cần thời gian dài hơn để xử lý, nhưng tôi sẽ cân nhắc nó trong các báo cáo tiếp theo.”
“Cô sẽ làm vậy,” Thiên Minh nói, giọng anh dịu đi một chút, gần như là một lời tán thành. Anh đứng dậy, tiến về phía cửa sổ. Ánh đèn neon của thành phố đã bắt đầu thắp sáng, phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
“Cô An, tôi hy vọng cô không chỉ là một chuyên gia. Tôi hy vọng cô là người có thể mang lại thứ mà Lục Thị đã mất từ lâu: sự ổn định,” anh nói, ánh mắt xa xăm.
“Và tôi hy vọng, Tổng tài,” Nhược Hi đáp lại, ánh mắt kiên định. “Anh không phải là kẻ mà tôi đang tìm kiếm.”
Lời nói đó của cô khiến anh quay lại nhìn, một tia khó hiểu lóe lên. Nhược Hi cúi đầu và rời khỏi văn phòng. Cô biết cuộc đối đầu này không chỉ giới hạn trong công việc. Nó đã trở thành một trò chơi quyền lực, một ván cờ trên bàn cờ của những kẻ hoài nghi. Và cô, bằng mọi giá, phải là người chiến thắng.