Mưa rơi lất phất trên con đường trước cổng bệnh viện, những giọt nước nhỏ li ti trên ô tô như những hạt pha lê rung rinh trong ánh đèn vàng. Lê Tịnh An cầm chiếc ô màu đen, bước từng bước nhanh vào sảnh chính. Cô không nhìn quanh, không ngẩng lên. Bảy năm, chỉ là bảy năm… nhưng trong lòng cô, cảm giác như mọi thứ chưa từng thay đổi.
Bảy năm trước, cô đã rời bỏ tất cả: thành phố, sự nghiệp, và cả tình yêu tưởng chừng sẽ kéo dài đến cuối đời. Thẩm Dật – người đàn ông cô từng yêu tha thiết, tin tưởng tuyệt đối – đã biến thành người xa lạ trong một ngày mưa khác, để lại trong cô một nỗi đau sâu tận xương tủy. Và giờ đây, cô quay lại, không phải để tìm anh… nhưng số phận lại sắp đặt họ gặp nhau, ngay trong sảnh bệnh viện đông đúc này.
Cậu bé đi trước cô vài bước, tay nắm chặt tay mẹ. Đôi mắt đen láy, long lanh như viên hổ phách dưới ánh đèn, và… ánh mắt ấy khiến trái tim cô bất chợt lỡ một nhịp. Cậu bé nhìn cô với một nét tò mò tinh nghịch, nhưng cũng đầy tin tưởng.
“Con trai tôi…” – Lê Tịnh An thầm nhủ, tim nhói đau. Đã bảy năm rồi, cô mới lại nhìn thấy con mình, cậu bé mà cô từng ôm ấp trong bụng lúc bão tố cuộc đời ập đến. Nhưng cô phải giữ bình tĩnh. Cô không thể để ai nhận ra rằng trái tim cô đã tan vỡ từ lâu.
Đột nhiên, cánh cửa kính sảnh mở ra. Một bóng người cao lớn bước vào, bước đi tự tin với dáng vẻ lạnh lùng thường thấy trong các bức ảnh tạp chí. Ánh mắt hắn quét qua đám người, rồi dừng lại ngay nơi cô đứng. Lê Tịnh An cảm thấy nhịp tim tăng vọt, dường như mọi thứ xung quanh đều lắng xuống chỉ còn lại hình bóng quen thuộc ấy.
Thẩm Dật.
Anh đứng đó, vẫn phong thái lạnh lùng như bảy năm trước, nhưng ánh mắt… ánh mắt ấy đã già đi một chút, nhưng vẫn giữ nguyên nét kiêu hãnh vốn có. Cô thấy tim mình run rẩy, nhưng môi vẫn mím chặt. Không được, cô tự nhủ, mình không được yếu đuối.
Cậu bé phía trước bỗng nhìn chằm chằm Thẩm Dật, sau đó khẽ rút tay mẹ, tiến tới và nói:
“Chú… chú là ai?”
Lê Tịnh An quay sang, mắt cô mở to. Cậu bé vừa thốt ra, giọng trong sáng, như đang đoán mò, nhưng trong ánh mắt lại có điều gì đó rất quen thuộc khiến cô nghẹn lời. Trái tim cô bắt đầu siết chặt.
Thẩm Dật nhíu mày, cúi xuống nhìn cậu bé. Ánh mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc. Chỉ một cái nhìn thôi, anh đã nhận ra điều gì đó… vô cùng quen thuộc. Đó không thể là trùng hợp.
“Con trai cô…” – giọng anh khàn khàn, thốt ra, nhưng ngay lập tức nuốt ngược. Anh nhìn cô, một chút bối rối, một chút giận dữ, và rất nhiều cảm xúc chưa được nói ra.
Lê Tịnh An đứng đó, im lặng. Cô biết cuộc gặp này không thể tránh khỏi, nhưng cô không ngờ nó lại xảy ra sớm đến vậy, trong ánh đèn vàng và mưa rơi lất phất.
Anh bước tới, nhưng không gần quá, giữ khoảng cách an toàn. “Tịnh An…” – tiếng anh gọi, trầm thấp và hơi run, làm tim cô nhói lên. Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Thẩm Dật… đã lâu không gặp.”
“Đã bảy năm.” – Anh gật nhẹ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, như muốn đọc hết mọi bí mật cô giấu.
Cô khẽ mỉm cười, một nụ cười hơi gượng: “Bảy năm, mọi thứ đã thay đổi nhiều.”
Anh cười, nhưng nụ cười ấy không hề ấm áp. Nó giống như một lời cảnh báo, hoặc một sự hối tiếc chưa từng nói ra. “Vậy sao? Cô có thay đổi… hay vẫn là Tịnh An năm ấy?”
Cô ngẩng cao đầu, đôi mắt lóe lên một tia sắc lạnh: “Tôi… không còn là cô gái năm đó.”
Chợt, cậu bé kéo tay cô, nhìn anh với ánh mắt tò mò: “Chú, chú có biết mẹ con cháu không?”
Thẩm Dật sững lại. Tim anh đập dồn dập, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những kỷ niệm xưa tràn về — ngày mưa hôm ấy, cô rời đi, giọt nước mắt trên gò má anh, tiếng khóc nhỏ của cô… và cô đang đứng trước mặt anh, cùng đứa trẻ ấy.
Anh nuốt cơn nghẹn ngào, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Con… con tên là gì?”
“Thẩm Minh.” – Cậu bé trả lời, giọng hồn nhiên, nhưng ánh mắt nhìn anh chăm chú đến lạ thường.
Thẩm Dật cứng đờ. Một tiếng thở dài thoát ra vô thức. Anh lùi một bước, nhưng vẫn không rời mắt khỏi cậu bé. “Thẩm Minh… sao lại là… con của cô?”
Lê Tịnh An hít sâu, từng từ rơi xuống chậm rãi, rõ ràng: “Đúng. Con tôi. Và cũng là con anh.”
Im lặng. Mọi thứ xung quanh như ngưng lại. Tiếng mưa rơi trên mái tôn, tiếng ô tô chạy ngoài đường, tất cả đều trở nên xa xôi. Chỉ còn lại ba người, đứng giữa sảnh bệnh viện, đối diện nhau — một cuộc gặp gỡ định mệnh sau bảy năm.
Cậu bé đứng giữa hai người, ngây thơ nhưng cũng nhạy cảm như thể đã nhận ra mối liên kết vô hình giữa cha và mẹ. Anh cúi xuống, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa sợ hãi: “Tịnh An… sao cô không nói với tôi…?”
Cô nhìn anh, đôi mắt vừa dịu dàng vừa lạnh lùng: “Nếu tôi nói… thì anh sẽ tin tôi sao? Bảy năm trước, anh tin người khác thay vì tôi, bây giờ tôi tin anh sao được?”
Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô. Nhưng cô nhanh chóng dùng tay lau đi, giấu đi mọi cảm xúc. Anh đứng đó, trông cứng đờ, nhìn cô, nhìn đứa con trai trước mắt, và tự hỏi bảy năm qua… anh đã mất bao nhiêu?
Cậu bé Thẩm Minh hồn nhiên kéo tay anh: “Chú, mẹ cháu bảo chú giúp mẹ cháu hôm nay ở bệnh viện. Chú có giúp không?”
Thẩm Dật khẽ thở dài, ánh mắt anh rực lên một tia mềm mại hiếm hoi. Anh cúi xuống, giọng trầm thấp: “Được… chú sẽ giúp.”
Lê Tịnh An nhìn họ, cảm giác ấm áp nhưng đau nhói. Bảy năm, chỉ bảy năm… nhưng mọi thứ như chưa từng rời đi.
Tiếng chuông điện thoại của cô reo lên. Cô rút ra, nhìn màn hình: công việc, bệnh nhân, trách nhiệm… nhưng tâm trí vẫn vương vấn nơi hai con người trước mắt. Cô biết, bảy năm chưa đủ để chữa lành tất cả… nhưng bảy năm cũng đủ để họ gặp lại nhau.
Anh nhìn cô lần cuối trước khi bước đi, giọng trầm và hơi run:
“Tịnh An… chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Cô khẽ gật đầu, giọng vẫn lạnh lùng:
“Được. Nhưng lần này… tôi sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Cánh cửa sảnh đóng lại sau lưng anh, nhưng trái tim cô thì rối bời không kém. Cậu bé đứng bên cô, nắm chặt tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt trong sáng: “Mẹ… sao con thấy mẹ hơi lo lắng vậy?”
Cô nhìn con, mỉm cười: “Không sao đâu, con trai. Chỉ là… mẹ gặp lại một người cũ.”
Và như thế, cuộc gặp gỡ định mệnh sau bảy năm chính thức bắt đầu. Những ký ức cũ trỗi dậy, những cảm xúc bị chôn giấu bảy năm… tất cả đều chực trào dâng. Bão tố chưa tan, nhưng ánh nắng le lói đã bắt đầu chiếu rọi, dù còn xa xôi và mờ ảo.