bảy năm sau, anh vẫn gọi tôi là cô lê

Chương 2: Bí Mật Bị Khai Lộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi nhè nhẹ ngoài cửa sổ, ánh đèn bệnh viện phản chiếu trên sàn gạch bóng loáng, tạo nên một khung cảnh vừa tĩnh lặng vừa căng thẳng. Lê Tịnh An ngồi ở phòng khám nhi, tay cầm hồ sơ bệnh án của Thẩm Minh – con trai cô – nhưng mắt thì không rời khỏi cánh cửa sảnh.

Cô biết anh đang ở ngoài kia, chỉ cách vài bước, nhưng bảy năm xa cách đã tạo nên khoảng cách không chỉ là không gian mà còn là cảm xúc.

Thẩm Dật đứng bên kia, vừa nhìn cậu bé vừa nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng thường thấy giờ hòa lẫn chút bối rối, chút sững sờ. Anh không ngờ, sau bảy năm, đứa bé anh chưa từng gặp lại chính là con mình.

Cậu bé Thẩm Minh hồn nhiên cầm cuốn truyện tranh, nhìn anh và nói:

“Chú, chú biết đọc không?”

Thẩm Dật khẽ nhíu mày, cúi xuống nhìn cậu bé, giọng trầm nhưng dịu:

“Biết… nhưng không giỏi bằng con đâu.”

Cậu bé cười khúc khích, ánh mắt ngây thơ nhưng lại khiến trái tim anh nhói đau. Những năm qua, anh đã lỡ mất biết bao khoảnh khắc của con. Giờ nhìn con đứng trước mắt, anh cảm giác như bảy năm mất mát ấy ùa về.

Lê Tịnh An quan sát anh từ phía sau bàn, vẫn giữ nét lạnh lùng, nhưng trong lòng thì dấy lên một nỗi lo không tên. Cô tự nhủ: “Mình phải giữ bình tĩnh. Nếu bây giờ mà khóc hay tỏ ra yếu đuối, mọi chuyện sẽ rối tung lên.”

Nhưng ngay cả cô cũng không thể ngờ, khi anh tiến vào phòng khám, bước chân chắc nịch, ánh mắt cố kiềm chế nhưng lại dồn nén quá nhiều, cô bỗng thấy lòng mình xao động.

“Chào cô, tôi là Thẩm Dật.” – Anh nói, giọng trầm thấp, mỗi chữ như có lực hút.

Cô nhìn anh, hờ hững đáp:

“Bảy năm rồi, anh mới lại đến. Vẫn là giọng nói ấy… không thay đổi.”

Anh nhíu mày, nghiêm túc:

“Tôi không biết làm sao để nói. Bảy năm… tôi đã tìm cô, nhưng…”

Cô cắt ngang, giọng lạnh lùng:

“Nhưng bảy năm trước, anh tin người khác thay vì tôi. Anh đã bỏ mặc tôi và con. Vậy nên… tôi không cần lời giải thích.”

Thẩm Dật sững người, một phần vì lời nói ấy, một phần vì chính anh cũng không ngờ cô đã trở nên lạnh lùng đến vậy. Anh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Con… con tôi… Thẩm Minh, đúng không?”

Cậu bé nhìn anh, chớp mắt đầy tò mò. “Chú biết tên con à?”

Anh gật nhẹ, nhưng không nói thêm gì. Bất cứ lời nào lúc này cũng có thể khiến Lê Tịnh An nổi giận hoặc… bùng nổ cảm xúc.

Một khoảng im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng mưa rơi trên mái tôn, tiếng quạt máy lùa không khí ấm áp vào phòng khám. Lê Tịnh An ngồi thẳng lưng, tay vẫn giữ hồ sơ, nhưng tâm trí đã bắt đầu trôi dạt về những năm tháng đã mất.

Flashback bảy năm trước

Ngày mưa hôm ấy, cô ôm bụng bầu chạy qua con đường vắng, tim đập thình thịch vì vừa bị phản bội, vừa phải bảo vệ sinh linh trong cơ thể. Cô từng nghĩ rằng rời đi là cách duy nhất để không bị tổn thương thêm, nhưng trái tim thì đau nhói. Và bây giờ, khi đứng trước Thẩm Dật, tất cả ký ức đó bỗng sống lại.

“Cô… tôi muốn nghe cô nói sự thật.” – Anh bước lại gần, giọng trầm và quyết đoán.

Cô nhắm mắt, hít sâu: “Sự thật là… Thẩm Minh là con chúng ta. Bảy năm trước, anh không biết… và tôi không muốn anh xen vào cuộc sống của chúng tôi.”

Thẩm Dật sững lại. Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy một cơn chấn động trong lòng. Bao nhiêu năm qua, anh đã tưởng mình quên được, tưởng rằng sự nghiệp, danh tiếng, mọi thứ sẽ lấp đầy khoảng trống… nhưng con trai đứng trước mặt anh đã vạch trần tất cả.

Cậu bé Thẩm Minh nhảy lên, chạy tới bên anh, tay nhỏ bé nắm lấy tay anh:

“Chú, chú… hôm nay giúp mẹ con cháu nhé!”

Anh cúi xuống nhìn con, ánh mắt ẩm ướt, cổ họng nghẹn lại. Một phần anh muốn nói lời xin lỗi, nhưng môi lại cứng đờ. Thay vào đó, anh chỉ gật nhẹ, giọng trầm:

“Được… chú sẽ giúp.”

Lê Tịnh An đứng cạnh, mắt dõi theo anh và con. Cô biết, lần gặp này sẽ khiến mọi thứ rối tung lên. Nhưng điều cô không ngờ là, cảm giác nhìn con trai trong vòng tay người đàn ông cô từng yêu lại khiến tim cô vừa ấm vừa đau.

Thẩm Dật quay sang cô, ánh mắt sắc lạnh pha chút mềm mại:

“Cô… tại sao không nói với tôi về con? Nếu tôi biết…”

Cô khẽ nhún vai, giọng lạnh:

“Bảy năm trước, tôi không muốn anh xen vào. Anh đã bỏ mặc tôi và con. Bây giờ… nói gì cũng muộn.”

Anh nắm chặt tay, cảm giác bão tố tràn ngập:

“Tôi đã tìm cô suốt bảy năm qua. Tôi không tin… nhưng giờ đây, nhìn con… tôi biết mọi chuyện đều thật.”

Cậu bé Thẩm Minh nhìn họ, mắt long lanh:

“Mẹ… chú có tức giận không?”

Cô khẽ cười, ánh mắt ấm áp: “Không, con trai. Mẹ… chỉ thấy lạ lẫm thôi.”

Thẩm Dật lặng đi, nhìn Lê Tịnh An với một nỗi đau không thể giấu: “Bảy năm qua… tôi đã bỏ lỡ quá nhiều.”

Cô im lặng, ánh mắt xa xăm. Cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Một phần muốn khóc, một phần muốn trừng phạt anh. Nhưng cô biết, con trai là sợi dây duy nhất giữ họ ở lại gần nhau, dù trái tim vẫn còn vết sẹo chưa lành.

Bảy năm, hai con người đứng trước nhau, một cậu bé đứng giữa, và bao nhiêu lời chưa nói. Thẩm Dật bước lại gần, giọng trầm nhưng có chút run run:

“Cô… tôi muốn làm cha cho con tôi. Hãy để tôi bên con, cùng con lớn lên.”

Cô khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh:

“Anh nghĩ… mọi thứ có thể dễ dàng vậy sao? Bảy năm qua, tôi đã tự chăm sóc con. Anh không có quyền… xen vào.”

Anh nhìn cô, không giận dữ, chỉ trầm:

“Tôi không xin phép. Tôi chỉ… muốn làm điều đúng.”

Cậu bé Thẩm Minh ngơ ngác: “Mẹ… sao chú lại quan tâm con vậy?”

Cô thở dài, giọng dịu lại: “Vì con là lý do để cả hai người lớn này gặp lại nhau.”

Thẩm Dật cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng thổn thức:

“Bảy năm trước, tôi nợ cô. Bảy năm sau… tôi sẽ không để mất cô và con nữa.”

Một giọt nước mắt lăn trên má cô. Lòng cô vừa mềm nhũn vừa đau nhói. Cậu bé chạy vào lòng cô, ôm chặt. Anh đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng ấy, cảm giác vừa tiếc nuối vừa ấm áp.

Bão tố bảy năm chưa tan hết, nhưng ánh sáng le lói đầu tiên đã xuất hiện.

Và như thế, cuộc đối đầu nhẹ nhàng nhưng căng thẳng giữa hai con người từng yêu sâu đậm bắt đầu. Bảy năm im lặng, bảy năm hiểu lầm… nhưng giờ đây, mọi thứ đều đang đứng trước mắt, chờ được giải quyết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×