Ngày hôm sau, ánh nắng thu dịu dàng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên căn hộ nhỏ nơi Lê Tịnh An đang chuẩn bị đưa Thẩm Minh đi học. Cậu bé háo hức mặc áo khoác mới, tay nắm chặt cặp sách, mắt lấp lánh như chứa đựng cả niềm vui của một buổi sáng đầy hứng khởi.
“Con trai, hôm nay học vui vẻ nhé.” – cô nói, giọng dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn thận trọng.
Thẩm Minh cười khanh khách: “Mẹ yên tâm! Chú Thẩm bảo hôm nay sẽ đưa con đi chơi sau giờ học nữa mà!”
Cô khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. “Bảy năm qua, cô đã tự lo cho con, giờ có anh ở bên… cô vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.”
Không lâu sau, Thẩm Dật xuất hiện trước cửa. Anh mặc veston xanh nhạt, sơ mi trắng và bỏ cà vạt, tay cầm túi đựng đồ ăn sáng cho Thẩm Minh. Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, giọng trầm:
“Chào buổi sáng, Tịnh An. Con trai chuẩn bị xong chưa?”
Cô gật nhẹ: “Sẵn sàng rồi. Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Minh chạy ra ôm lấy anh: “Chú Thẩm! Mau đi thôi!”
Anh cười nhẹ, cúi xuống xoa đầu con: “Được, con trai. Chúng ta đi nào.”
Cô bước theo, lòng vừa bối rối vừa háo hức. Bảy năm cô tự chăm sóc con, giờ có anh bên cạnh, mọi thứ như quay trở lại nhưng cũng đầy thử thách.
Trên đường đến trường, Thẩm Dật lái xe nhẹ nhàng, ánh mắt thỉnh thoảng dõi về phía cô qua gương chiếu hậu. Anh không nói nhiều, chỉ giữ nhịp điệu cuộc trò chuyện với Thẩm Minh.
“Con trai… hôm nay chú sẽ đưa con đi công viên nước, đúng không?” – anh hỏi.
Cậu bé reo lên: “Đúng rồi! Mẹ ơi, mẹ nghe chú Thẩm nói không?”
Cô mỉm cười, ánh mắt dịu: “Được, nhưng phải nghe lời mẹ nhé.”
Không khí trên xe tràn đầy sự ấm áp, nhưng ánh mắt cô đôi lần lóe lên nghi vấn khi nhớ lại bóng dáng người phụ nữ bí ẩn hôm trước ở tiệm bánh.
Sau khi đưa con đến trường, Thẩm Dật đề nghị đi cùng cô uống cà phê. Họ chọn một quán nhỏ gần đó, ánh sáng dịu và yên tĩnh. Anh gọi hai ly cappuccino, đưa cho cô ly nóng hổi:
“Tịnh An… hôm nay chỉ là một buổi sáng bình thường, nhưng với tôi, mỗi khoảnh khắc bên cô và con đều quý giá.”
Cô khẽ nhíu mày, ánh mắt vừa dịu vừa cảnh giác: “Anh biết… nhưng tôi vẫn cần thời gian để tin anh hoàn toàn.”
Anh nhìn cô, giọng trầm mà ấm:
“Tôi sẽ chờ. Không chỉ một ngày, mà là cả đời nếu cô muốn.”
Cô im lặng, chỉ nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa. Khoảnh khắc này khiến mọi phòng ngự trong cô tan chảy, nhưng sâu thẳm vẫn còn chút lo sợ.
Khi chuẩn bị rời quán, điện thoại của Thẩm Dật rung lên. Anh nhìn màn hình, ánh mắt chợt thay đổi, sắc bén và nghiêm túc.
“Có chuyện gì vậy?” – cô hỏi, cảm giác bất an len lỏi.
Anh im lặng vài giây, rồi giọng trầm:
“Tôi phải đi một lúc. Có việc liên quan đến công việc cần giải quyết ngay.”
Cô nhíu mày: “Anh không thể đưa con trai về nhà trước sao?”
Anh lắc đầu: “Không thể. Nhưng tôi sẽ quay lại sớm.”
Cô chỉ biết gật, lòng đầy bồn chồn. Trong khi anh đi, cô không khỏi nhớ về bóng dáng người phụ nữ bí ẩn, cảm giác nguy cơ lơ lửng khiến tim cô nặng trĩu.
Chiều cùng ngày, Thẩm Dật trở về, tay cầm một túi quà nhỏ cho Thẩm Minh và một bó hoa cắm cẩn thận. Anh mở cửa, ánh mắt dịu dàng:
“Xin lỗi vì để cô và con chờ. Đây là cho con trai và cho cô.”
Thẩm Minh reo lên, chạy đến ôm anh: “Chú Thẩm về rồi!”
Cô nhìn cảnh tượng ấy, tim vừa ấm vừa lo. Anh cúi xuống đặt bó hoa trước mặt cô, giọng trầm:
“Tịnh An… tôi biết hôm nay cô đã lo lắng. Nhưng tôi muốn cô thấy rằng dù gặp khó khăn, tôi vẫn nghĩ đến cô và con.”
Cô lặng im, ánh mắt ươn ướt: “Anh… luôn chu đáo như vậy.”
Anh nắm tay cô, giọng dịu:
“Và tôi sẽ luôn như vậy. Từng ngày, từng khoảnh khắc.”
Tối hôm đó, Thẩm Minh ngủ say, còn cô và anh ngồi trên ghế sofa, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cả hai. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở nhẹ nhàng của họ.
Anh quay sang cô, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Tịnh An… tôi biết cô còn nghi ngờ, nhưng xin cô hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh.”
Cô thở dài, giọng nhẹ:
“Anh biết… tôi sợ nếu tin một lần nữa, tôi sẽ lại đau.”
Anh cúi xuống, nắm tay cô, ánh mắt mềm nhũn:
“Vì tôi sẽ không để cô và con phải tổn thương lần nữa. Tôi hứa.”
Cô nhìn anh, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cảnh giác. Trái tim cô mềm nhũn, nhưng vẫn còn chút e dè: bảy năm đau khổ không thể xóa trong một ngày.
Ngày hôm sau, khi đưa Thẩm Minh đến trường, bóng dáng người phụ nữ bí ẩn xuất hiện gần cổng. Cô đứng đó, ánh mắt dõi theo họ, đầy nghi ngờ và tò mò.
Thẩm Dật nhận ra, ánh mắt anh khẽ thay đổi, nhưng vẫn bình tĩnh. Anh nhẹ nhàng nắm tay Thẩm Minh, tiến về phía cổng trường, ánh mắt lén nhìn cô:
“Người đó… sẽ là thử thách tiếp theo. Nhưng tôi sẽ cùng cô vượt qua.”
Cô nhìn theo bóng dáng người phụ nữ, cảm giác lo lắng pha lẫn tò mò. “Người đó… sẽ can thiệp vào hạnh phúc nhỏ bé của chúng tôi sao?”
Anh nắm tay cô, giọng trầm:
“Bất kể thử thách nào, tôi sẽ luôn ở bên cô và con.”
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi sẽ thử tin… nhưng chỉ từng bước một.”
Buổi tối, khi Thẩm Minh ngủ, cô và anh cùng ngồi lại, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt cả hai. Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Tịnh An… bảy năm qua tôi đã để cô và con chịu đựng quá nhiều. Nhưng giờ đây, tôi muốn bắt đầu lại. Từng khoảnh khắc bên cô và con đều quý giá.”
Cô nhìn anh, mắt ươn ướt, giọng khẽ:
“Anh… làm sao để tôi tin anh hoàn toàn?”
Anh mỉm cười, giọng trầm:
“Bằng hành động, từng ngày, từng khoảnh khắc. Tôi sẽ chứng minh rằng tôi chưa bao giờ rời bỏ.”
Cô hít sâu, đặt tay lên tay anh, cảm giác ấm áp lan tỏa. Bảy năm xa cách, bảy năm đau khổ… giờ đây, họ bắt đầu bước vào giai đoạn healing thật sự.