Buổi sáng trong căn hộ nhỏ, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu lên gương mặt đang say ngủ của Thẩm Minh. Cậu bé nằm cuộn tròn trên giường, miệng thỉnh thoảng mấp máy những từ ngữ hồn nhiên, khiến cô không nhịn được nở nụ cười.
Lê Tịnh An bước lại gần, khẽ kéo tấm chăn lên cho con, ánh mắt dịu dàng. Cô cảm nhận được nhịp tim của con đang bình yên, và điều đó khiến cô bỗng thấy lòng mình cũng bình yên theo.
“Bảy năm… bảy năm cô đơn… giờ đây, chỉ cần nhìn con hạnh phúc, mọi mệt nhọc dường như tan biến.” – cô thầm nghĩ.
Nhưng ngay khi cô quay đi, một bóng người đứng ngoài hành lang khiến cô giật mình: Thẩm Dật. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cài nút cổ áo chỉnh tề, tay cầm một túi đồ ăn sáng.
“Chào buổi sáng.” Giọng anh trầm ấm, vừa đủ khiến trái tim cô rung lên.
“Anh… đến sớm vậy sao?” – cô hỏi, cố giấu sự bối rối.
Anh mỉm cười, giọng dịu dàng:
“Tôi nghĩ nên đến trước để chuẩn bị bữa sáng cho con.”
Cô đứng lặng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cảnh giác. Một phần trong cô mềm nhũn, phần còn lại vẫn giữ khoảng cách.
Sau bữa sáng, cả ba cùng chuẩn bị ra công viên. Thẩm Minh háo hức mặc áo khoác, giày sneaker mới, còn Thẩm Dật nhẹ nhàng điều chỉnh khăn cho cậu bé. Cảnh tượng ấy khiến Lê Tịnh An vừa ấm áp vừa xao xuyến: bảy năm cô tự lo cho con, giờ có anh bên cạnh… trái tim cô rung động mạnh mẽ.
Trên đường đi, Thẩm Dật lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng dõi về phía cô qua gương chiếu hậu. Anh không nói nhiều, chỉ nắm chắc tay vô lăng, giữ nhịp điệu cuộc trò chuyện với Thẩm Minh.
“Con trai… hôm nay chú sẽ cho con chơi trò gì nhỉ?” – anh hỏi, giọng trầm mà ấm.
Cậu bé reo lên:
“Công viên nước! Mẹ ơi, mẹ nghe chú Thẩm nói không?”
Cô mỉm cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Được, nhưng con phải nghe lời mẹ nhé.”
Khi đến công viên, ánh nắng chiếu trên mặt nước hồ, những chiếc lá vàng bay theo gió, tạo nên khung cảnh yên bình. Thẩm Minh chạy thẳng về phía cầu trượt, còn Thẩm Dật theo sát sau lưng, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Cô đứng lặng, quan sát, cảm giác vừa ấm áp vừa xao xuyến. Thẩm Dật không chỉ chăm sóc con bằng lời nói, mà từng hành động đều thể hiện sự chân thành.
Anh quay sang cô, giọng trầm:
“Tịnh An… hôm nay, chỉ là một buổi chiều bình thường, nhưng với tôi, mỗi khoảnh khắc bên cô và con đều quý giá.”
Cô hơi ngập ngừng, ánh mắt vừa dịu vừa cảnh giác:
“Anh biết… nhưng tôi vẫn cần thời gian.”
Anh gật, nắm tay cô, ánh mắt kiên định:
“Tôi sẽ chờ. Không chỉ một ngày, mà là cả đời nếu cô muốn.”
Cô không nói gì, nhưng trái tim mềm nhũn. Bảy năm xa cách, giờ đây khoảnh khắc này khiến mọi phòng ngự trong cô tan chảy.
Sau khi con trai vui chơi thỏa thích, cả ba cùng ngồi nghỉ dưới bóng cây. Thẩm Dật lấy từ túi ra đồ ăn vặt, chia cho Thẩm Minh trước, rồi mới đưa cho cô. Cô nhìn anh, ánh mắt dịu lại:
“Anh… không cần chu đáo vậy.”
Anh mỉm cười, giọng trầm:
“Nhưng tôi muốn. Chỉ muốn thấy cô và con cười.”
Cô khẽ nhíu mày, nhưng không thể chối từ ánh mắt chân thành ấy.
Bỗng nhiên, từ phía cổng công viên, bóng dáng người phụ nữ xuất hiện – người mà lần trước cô thấy ở tiệm bánh. Cô đứng đó, nhìn Thẩm Dật, ánh mắt vừa lạ lẫm vừa chứa nghi vấn.
Thẩm Dật nhận ra, ánh mắt anh khẽ đổi sắc, nhưng nhanh chóng trở lại bình thản. Anh đặt tay lên vai Thẩm Minh, bảo:
“Con trai, chúng ta đi thử trò chơi tiếp nhé.”
Cậu bé reo lên, kéo tay anh đi, bỏ lại bóng dáng nghi ngờ của người phụ nữ phía sau.
Cô nhìn theo, trong lòng vừa lo vừa tò mò. “Người đó là ai mà ánh mắt lại… lạ thế?”
Chiều hôm đó, khi trời bắt đầu dịu nắng, Thẩm Dật dẫn cả hai đến một góc hồ yên tĩnh, nơi cỏ xanh mướt, tiếng chim hót vang lên như nhịp tim bình yên. Anh ngồi xuống bãi cỏ, Thẩm Minh ngồi lên đùi anh, còn cô ngồi cạnh, ánh mắt dõi theo hai người.
Anh nhìn cô, giọng trầm mà dịu:
“Tịnh An… hôm nay, nhìn con vui vẻ, tôi mới nhận ra… mình đã bỏ lỡ bao lâu hạnh phúc này.”
Cô nhìn anh, giọng khẽ:
“Anh thật sự thay đổi… nhưng tôi vẫn sợ.”
Anh cúi xuống, nắm tay cô, ánh mắt chứa cả quyết tâm lẫn tình cảm:
“Tôi biết. Tôi sẽ làm mọi cách để cô không phải sợ nữa. Mỗi ngày, từng khoảnh khắc, tôi muốn cô thấy tôi thật lòng.”
Cô im lặng, chỉ nhắm mắt một giây, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh. Trái tim cô rung lên, bảy năm đau khổ như tan biến trong khoảnh khắc này.
Khi chiều tà, Thẩm Minh mệt, ngủ gục trên vai anh. Thẩm Dật nhìn cậu bé, rồi quay sang cô, ánh mắt mềm nhũn:
“Tịnh An… cô thấy không? Con trai tin tôi. Tôi muốn cô cũng tin tôi như vậy.”
Cô nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Anh… làm sao để tôi có thể tin anh hoàn toàn?”
Anh mỉm cười, giọng trầm:
“Bằng hành động. Không chỉ một ngày, mà từng ngày.”
Cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng anh, trong ánh mắt anh. Tim cô mềm nhũn, nhưng vẫn còn chút e dè: “Bảy năm… tôi đã sống tự lập, giờ sao có thể dễ dàng tin một lần nữa?”
Anh nắm tay cô chặt hơn, giọng trầm và kiên định:
“Vì tôi sẽ không để cô và con phải tổn thương lần nữa. Tôi hứa.”
Trong khoảnh khắc ấy, giữa ánh chiều tà, gió thổi nhè nhẹ, họ ngồi cạnh nhau. Thẩm Minh ngủ yên, còn Lê Tịnh An cảm nhận được sự an toàn, ấm áp lan tỏa. Bảy năm xa cách, giờ đây, khoảng cách bắt đầu tan chảy, để lại những mảnh ghép tình yêu chưa từng phai.
Trên đường về, bóng dáng người phụ nữ bí ẩn vẫn xuất hiện ở cổng công viên, ánh mắt dõi theo họ, như thể muốn can thiệp vào hạnh phúc nhỏ bé nhưng tràn đầy hi vọng này.
Cô đứng nhìn theo, trong lòng vừa cảnh giác vừa tò mò: “Người đó… sẽ là thử thách tiếp theo của chúng tôi sao?”
Anh nắm tay cô, giọng dịu:
“Bất kể thử thách nào, tôi sẽ cùng cô và con vượt qua.”
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi sẽ thử tin… nhưng chỉ từng bước một.”
Thẩm Dật nhìn cô, ánh mắt sáng lên, tràn đầy quyết tâm. Anh biết, bảy năm đau khổ đã qua, giờ là lúc bắt đầu hành trình hàn gắn, healing, và yêu trở lại.