bẫy tình của tra nam

Chương 5: Những lời đồn gió thoảng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, Hạ Vy ngồi trong quán cà phê quen thuộc. Bàn tay cô lật từng trang sách, nhưng mắt lại chẳng thể tập trung vào chữ. Trong đầu cô chỉ quanh quẩn hình ảnh những bức ảnh Nam chụp, ánh mắt anh sau ống kính, và câu nói ngắn ngủi trong email: “Đây mới chỉ là khởi đầu.”

Mỗi lần nhớ lại, tim cô lại đập nhanh như vừa chạy qua một đoạn dốc dài. Thế nhưng, ngay sau đó, một nỗi bất an mơ hồ cũng dấy lên. Cô không gọi tên được. Giống như đứng trước một mặt hồ đẹp lung linh, nhưng cứ có cảm giác dưới làn nước trong ấy là vực sâu hun hút.

Tin nhắn bất ngờ

Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Nam:

Nam: “Trưa nay anh ghé quán, em làm ca không?”

Vy: “Em có. Anh uống gì để em chuẩn bị trước?”

Nam: “Cứ để anh chọn. Quan trọng là được gặp em.”

Vy cắn môi, gõ lại một emoji mặt cười. Ngay khi gửi đi, cô tự thấy mình… ngốc. Nhưng sự thật là tim cô vui lên thật.

Đúng mười một giờ, cánh cửa kính vang chuông. Nam bước vào, vẫn chiếc sơ mi lịch lãm, vẫn nụ cười nửa miệng ấy. Anh chọn bàn cạnh cửa sổ, ra hiệu gọi Vy.

Cô bước đến, lúng túng:

– “Anh uống gì ạ?”

– “Em chọn cho anh.”

Vy thoáng nghĩ, rồi gọi một tách cappuccino – loại cô vẫn thích. Khi mang ra, Nam nhấp một ngụm rồi gật đầu:

– “Anh hiểu vì sao em hay uống cái này rồi. Đắng trước, ngọt sau. Giống em.”

Câu nói khiến Vy sững lại. Cô bối rối, tim đập nhanh. Nhưng trước khi cô kịp đáp, một giọng nữ vang lên:

– “Ồ, lại là anh Nam hào hoa đây rồi.”

Người phụ nữ lạ mặt

Vy quay lại. Một người phụ nữ tầm tuổi Nam, trang điểm sắc nét, váy ôm dáng đắt tiền. Chị ta nhìn Nam bằng ánh mắt nửa trêu chọc, nửa thách thức.

Nam nhướng mày, cười nhẹ:

– “Chào Hồng. Lâu không gặp.”

Người phụ nữ tên Hồng đặt tay lên bàn, nghiêng đầu:

– “Tưởng anh bận với… Miên cơ mà? Giờ lại thấy anh đi cùng cô bé dễ thương này.”

Vy thoáng khựng. Tên ấy – Miên – lại xuất hiện. Cô chưa kịp phản ứng thì Nam đã cười, điềm nhiên:

– “Bạn cũ thôi. Còn em là đồng nghiệp.”

Ánh mắt Hồng lướt qua Vy, mỉm cười đầy ẩn ý:

– “Đồng nghiệp? Ừ, chắc vậy.”

Nói xong, chị ta bỏ đi, để lại mùi nước hoa nồng nàn và một bầu không khí nặng trĩu.

Vy im lặng, cúi mặt. Nam chậm rãi nhấp thêm ngụm cà phê.

– “Đừng để tâm. Cô ta thích đồn thổi.”

– “Nhưng… sao lại nhắc đến Miên?” Vy hỏi khẽ.

Nam nhìn Vy, đôi mắt tối lại một thoáng, rồi lại mỉm cười:

– “Chỉ là quá khứ thôi. Tin anh.”

Vy cắn môi. Từ tin một lần nữa khiến cô chao đảo.

Lời cảnh báo từ bạn thân

Chiều muộn, Vy kể lại chuyện với Linh. Nghe xong, Linh đập bàn cái rầm:

– “Đấy! Tao nói rồi mà! Miên là ai? Rồi giờ lại thêm Hồng gì đó nữa. Toàn mấy cái tên nghe chát tai. Mày coi chừng đi Vy.”

– “Nhưng anh ấy nói chỉ là quá khứ thôi…”

– “Tra nam nào chẳng giỏi nói thế. Quá khứ, hiện tại, tương lai – đều có thể đổi bằng một câu chữ.” Linh nhìn thẳng vào mắt bạn. “Tao hỏi thật, mày thích anh ta chưa?”

Vy khựng, không trả lời. Khuôn mặt Nam thoáng hiện trong đầu, cùng những bức ảnh, những cử chỉ quan tâm nhỏ. Linh thở dài, đặt tay lên vai cô:

– “Nếu thích rồi thì càng phải tỉnh táo. Nhớ kỹ: mật ngọt chết ruồi.”

Vy gật khẽ, nhưng sâu trong lòng, cô biết mình đã lún hơn nửa bước.

Bức ảnh bị giữ lại

Tối hôm đó, Nam gửi thêm một loạt ảnh cho Vy. Trong đó có một bức khiến Vy sững sờ. Đó là khoảnh khắc cô nhắm mắt, mái tóc rơi xuống, ánh sáng hắt lên gương mặt. Đẹp – nhưng cũng mong manh đến lạ.

Nam: “Anh giữ lại một tấm, không gửi. Anh muốn nó là bí mật giữa hai chúng ta.”

Vy nhìn dòng chữ, ngực nhói lên. Bí mật. Từ ấy vừa khiến cô xao xuyến, vừa khiến cô lo âu. Bí mật đồng nghĩa với việc không ai khác được biết. Và bí mật thì luôn mang bóng tối.

Cô gõ rồi xóa nhiều lần, cuối cùng chỉ nhắn:

– “Vâng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×