Ánh nắng đầu trưa hắt xuống con phố nhỏ, khung cửa kính của studio phản chiếu rực rỡ. Vy bước đến, lòng vừa hồi hộp vừa thấp thỏm. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc buộc nhẹ sau gáy. Như lời Nam dặn, cô đi dép thấp và mang theo một túi vải nhỏ, bên trong chỉ có cuốn sổ và chiếc điện thoại.
Cánh cửa kính mở ra, không khí mát lạnh phả ra. Nam đã đứng chờ, dáng cao và ánh mắt quen thuộc ấy. Anh mặc sơ mi xanh nhạt, tay cầm máy ảnh.
– “Đúng giờ lắm,” anh khẽ cười, đưa tay nhận chiếc túi vải của cô. “Vào đi.”
Vy bước vào, lòng rộn ràng. Phía trong, phông nền trắng được kéo xuống gọn gàng, ánh đèn hắt xuống một chiếc ghế gỗ đặt giữa phòng. Không gian tĩnh lặng đến mức cô nghe rõ cả tiếng tim mình.
Ống kính và sự ngượng ngùng
– “Em đứng đây,” Nam chỉ tay vào vị trí trung tâm. “Chỉ cần thở tự nhiên, đừng nghĩ mình đang chụp.”
Vy cắn môi, gật đầu. Cô đứng thẳng, hai tay buông lỏng. Máy ảnh đưa lên.
“Tách.”
Âm thanh khẽ vang, Vy giật mình.
– “Đừng lo,” Nam mỉm cười sau ống kính. “Anh không tìm cái hoàn hảo. Anh muốn cái thật.”
Vy nhìn vào mắt anh, rồi quay đi. Cô xoay vai, mái tóc rơi xuống một bên. Nam bấm thêm vài tấm. Mỗi tiếng “tách” như một nhịp tim lạ.
– “Em thử nhắm mắt,” Nam nói khẽ.
Vy làm theo. Khi mí mắt khép lại, cô thấy rõ rệt hơi thở của mình, và cũng nghe tiếng bước chân Nam tiến lại gần. Anh chỉnh lại góc mặt cô, chạm nhẹ vào cằm.
– “Đẹp rồi.”
“Tách.” Lần này Vy không giật mình nữa, nhưng trái tim lại rung lên khác thường.
Giữa khoảng cách gần
Nam đưa máy cho Vy xem. Trên màn hình, cô thấy một cô gái mình chưa từng nhận ra: gương mặt hiền lành, ánh sáng hắt lên má, nụ cười mơ hồ như giấu một điều gì chưa dám nói.
– “Đẹp không?” Nam hỏi.
– “Em… không tin đó là mình.”
– “Đó là em. Em không thấy nhưng người khác thấy. Đấy mới là điều thú vị.”
Vy im lặng. Anh đứng sát bên, hơi thở phả xuống tóc cô. Cô cảm giác khoảng cách giữa hai người chỉ là một đường kẻ mỏng.
– “Anh muốn chụp thêm,” Nam nói, giọng trầm. “Nhưng lần này ở ngoài trời. Em có dám không?”
Vy thoáng do dự, rồi gật.
Dạo bước cùng máy ảnh
Họ ra một con ngõ nhỏ phía sau studio. Những bức tường loang lổ rêu phong, một cửa sổ gỗ đã bạc màu, những dây điện chằng chịt trên cao. Nam giơ máy, ra hiệu:
– “Tựa vào tường kia.”
Vy nghe lời, lưng chạm vào lớp vôi sần sùi. Ánh sáng nắng xiên qua mái hiên hắt lên gương mặt cô. Nam bấm máy liên tục, đôi mắt tập trung, đôi tay thành thục.
Người qua lại hiếu kỳ, vài ánh nhìn lướt qua, nhưng Vy mặc kệ. Trong khoảnh khắc ấy, cô như bị cuốn vào một thế giới khác – nơi chỉ có ống kính của Nam và cảm giác bản thân trở nên khác biệt.
– “Cười đi.”
– “Em không biết cười.”
– “Thì nghĩ đến điều làm em vui.”
Vy thoáng nhớ đến quán cà phê nhỏ, đến mấy cuốn sách cũ, đến giấc mơ tiệm sách của riêng mình. Đôi môi khẽ cong. “Tách.” Nam bấm đúng lúc. Anh hạ máy, ánh mắt sáng lên:
– “Tốt lắm. Em có cái đẹp mà không phải ai cũng có: chân thành.”
Một bữa trưa bất ngờ
Xong buổi chụp, Nam kéo Vy vào một quán ăn nhỏ gần đó. Anh gọi vài món đơn giản, để Vy ngồi đối diện.
– “Em ăn thử đi, ngon lắm.”
Vy nhón một miếng, vị mặn vừa, ngọt thanh.
– “Ngon thật.”
Nam cười, rót nước cho cô. Hành động ấy khiến Vy thoáng bối rối.
Trong suốt bữa ăn, Nam kể vài chuyện trong nghề, về những lần đi công tác xa, những buổi chụp thâu đêm. Có lần, anh nói, một người mẫu khóc nức nở giữa buổi, và anh đã để cô ấy khóc rồi chụp chính giọt nước mắt ấy. “Đó là khoảnh khắc thật nhất,” anh nói.
Vy lặng nghe. Mỗi lời anh nói như kéo cô đi xa hơn, vượt khỏi vùng an toàn.
– “Em có thấy mệt không?” Nam hỏi.
– “Không. Chỉ hơi lạ. Em chưa từng như thế.”
– “Lạ thì mới đáng nhớ.”
Dấu hiệu mong manh
Chiều muộn, Nam đưa Vy về. Trước cổng trọ, anh trao lại chiếc túi vải và máy ảnh.
– “Anh gửi em mấy tấm qua mail nhé.”
– “Dạ.” Vy cầm, cúi đầu cảm ơn.
Khi Nam sắp đi, Vy chợt gọi:
– “Anh Nam…”
Anh quay lại.
– “Cảm ơn anh… đã để em thấy một phần khác của mình.”
Nam nhìn cô một lúc lâu. Rồi anh chỉ nói:
– “Đừng quên. Anh hứa, mọi thứ quyết định ở em.”
Xe lăn bánh, bóng chiều trải dài trên con ngõ nhỏ. Vy ôm chiếc túi, lòng ngổn ngang. Niềm vui xen lẫn lo âu. Cô biết, từng bước một, mình đang tiến sâu hơn. Và ở đâu đó, trong góc khuất, những dấu hiệu mong manh đã bắt đầu hiện ra – như những vết nứt nhỏ mà mắt thường khó nhận.